“Chỉ cần con không có quỷ trong lòng, làm người đường hoàng, ngay thẳng, thì trên đời này chẳng có thứ gì có thể thật sự dọa được con.”
“Nhưng mà… mẫu phi hôm nay cũng giả làm ma mà?”
Ta nghẹn lời, sau đó bật cười.
“Đối phó với những kẻ lòng đầy quỷ kế, cách hay nhất, chính là biến thành một con ma còn đáng sợ hơn bọn họ. Đây gọi là: lấy độc trị độc.”
5
Hiệu quả của việc “g.i.ế.c gà dọa khỉ” lập tức phát huy tác dụng.
Từ sau đêm Lưu An “gặp ma”, cả cung Vĩnh Ninh yên ắng hẳn.
Cơm canh đưa tới không những còn nóng, mà thậm chí còn thêm một đĩa thịt nhỏ.
Đêm nay, ta đem phần bánh bao và thịt khô tích góp mấy ngày, gói lại bằng một mảnh vải sạch, giấu trong n.g.ự.c.
“Huyền nhi, đi thôi, mẫu phi dẫn con ra khỏi cung.”
“Ra khỏi cung?”
Nó mở to mắt.
“Suỵt.”
Ta làm dấu im lặng:
“Chúng ta đi thám hiểm.”
Ta dắt nó, ẩn mình trong bóng đêm, men theo đường đã quen thuộc, đi tới một đoạn tường hoang trong góc vắng của lãnh cung.
Tường ở đây vì lâu ngày không sửa, đã sập một góc, đủ cho một đứa trẻ sáu tuổi chui ra.
Ta đưa nó ra trước, sau đó tự mình trèo qua.
Đây là con đường an toàn nhất mà ta đã tìm ra sau mấy ngày theo dõi tuyến tuần tra.
Bên ngoài bức tường, là phần nội cung thực sự.
Tuy vẫn yên tĩnh, nhưng từ xa nhìn lại, những lầu son gác ngọc sáng rực ánh đèn, khác hẳn với lãnh cung u ám lạnh lẽo của chúng ta.
Tiêu Huyền chưa từng thấy khung cảnh như vậy, nó hồi hộp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tò mò quan sát xung quanh.
Ta kéo nó, tránh được một đội thị vệ tuần tra, lén lút nấp sau một hòn giả sơn.
Không xa, chính là ngự hoa viên.
Qua rặng hoa, chúng ta có thể thấy những kỳ hoa dị thảo nở rộ trong vườn, nghe được tiếng tấu nhạc vẳng lại từ xa, và ngửi thấy hương vị thức ăn thơm nức trong gió – mùi vị của yến tiệc.
Cổ họng Tiêu Huyền khẽ động, nuốt nước bọt.
Ta lấy thịt khô trong n.g.ự.c ra, đưa cho nó.
O mai d.a.o muoi
Nó lặng lẽ gặm thịt, mắt vẫn không rời khỏi nơi sáng rực nhất ở phía xa kia.
Ta biết, đó là tẩm cung của hoàng đế, Chiêu Dương điện.
“Con có muốn đến đó không?”
Ta hỏi khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/3.html.]
Nó không trả lời, chỉ siết chặt nắm tay.
“Nơi đó có y phục đẹp nhất, thức ăn ngon nhất, và cả đám người phải quỳ gối trước con.”
Ta nhẹ giọng dụ dỗ, như một ác ma đang mê hoặc Eva.
“Nơi đó có quyền lực tối cao. Chỉ cần con ngồi lên vị trí kia, sẽ không ai dám ức h.i.ế.p con nữa. Vận mệnh của con… sẽ do chính con nắm giữ.”
Ta cảm nhận được thân thể nhỏ bé ấy đang khẽ run lên.
Là kích động, là khát vọng.
Ta chỉ về phía ánh đèn rực rỡ ấy, cúi đầu nói vào tai nó câu cuối cùng:
“Có muốn không?”
Lần này, nó nhìn ta, trong đôi mắt đen tuyền ấy, rực lên một ngọn lửa tên là… dã tâm.
Nó gật đầu thật mạnh.
6
Ta kéo Tiêu Huyền, trốn sau một hòn giả sơn bên cạnh hành lang.
“Huyền nhi, lát nữa khi thấy long liễn (kiệu rồng), con cứ lao ra, quỳ ngay giữa đường, đừng nói gì cả, chỉ cần khóc thôi, càng thảm càng tốt.”
“Nếu có ai hỏi, thì con cứ nói là con nhớ phụ hoàng, nhớ đến đau lòng.”
Ta cúi đầu, thì thầm căn dặn.
Tiêu Huyền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hồi hộp gật đầu.
Rất nhanh sau đó, từ xa vang lên tiếng truyền:
“Hoàng thượng giá đáo!”
Chiếc long liễn màu vàng tươi được tám thái giám khiêng, từ từ tiến đến, bên cạnh là đoàn cung nữ và thị vệ theo hầu, thanh thế cực kỳ lớn.
Chính là lúc này!
Ta đẩy Tiêu Huyền ra một cái.
Nó hít sâu một hơi, nhỏ bé như thế mà dũng cảm xông ra từ sau giả sơn, quỳ phịch ngay giữa đường, ngay trước mặt long liễn.
“Phụ hoàng!”
Vừa mở miệng, nước mắt nó đã tuôn như suối, tiếng khóc xé gan xé ruột, khiến ai nghe cũng phải chạnh lòng.
Long liễn buộc phải dừng lại.
Một nữ tử y phục lộng lẫy, dung mạo diễm lệ từ trong liễn bước ra, chính là sủng phi được sủng ái nhất hậu cung: Thục phi.
Nàng ta từ trên cao nhìn xuống Tiêu Huyền, trong mắt tràn đầy khinh miệt và chán ghét.
“Con nhà ai mà vô phép như vậy, dám chặn đường thánh giá?”
Thái giám bên cạnh nàng lập tức the thé đáp:
“Bẩm nương nương, là Lục hoàng tử của cung Vĩnh Ninh ạ.”
“Ồ, thì ra là con của Vãn tần.”
Giọng điệu Thục phi càng thêm khinh thường.