Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:30:58
Lượt xem: 109

1

 

Ta nhìn bộ y phục trên người Tiêu Huyền đã giặt đến bạc màu, chỗ chắp vá loang lổ, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

 

Muốn sống, trước hết phải nuôi hắn sống được, còn phải dạy nó nên người.

 

“Nương nương, dùng bữa thôi.”

 

Một giọng the thé vang lên ngoài cửa, thái giám tổng quản Lưu An phe phẩy cây phất trần, mặt nở nụ cười giả tạo.

 

Tiểu thái giám phía sau hắn đặt một hộp cơm sơn bong tróc xuống đất, dáng vẻ đó, như đang cho chó ăn vậy.

 

Ta đi tới mở hộp cơm, một mùi ôi thiu xộc thẳng vào mũi. 

 

Hai đĩa rau dại vàng úa không rõ hình dạng, một bát cháo loãng đến nỗi có thể soi gương.

 

Đây chính là khẩu phần ăn của hoàng tử và phi tử đấy.

 

Ta siết chặt nắm đấm, đang định nổi giận thì Tiêu Huyền lại chạy từ phía sau tới, nắm lấy vạt áo ta, khẽ lắc đầu.

 

Trong đôi mắt đen láy của nó không có phẫn nộ, chỉ là sự tê liệt và cam chịu đã thành quen.

 

Nó nói khẽ: 

 

“Mẫu phi, ăn được… đừng chọc giận bọn họ.”

 

Tim ta như bị kim đ.â.m một nhát.

 

Một đứa trẻ sáu tuổi, đã bị mài mòn thành như thế này.

 

Ta từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, từng chữ một nói rõ ràng:

 

“Huyền nhi, nhớ kỹ. Chúng ta là chủ, bọn họ là nô. Thứ cho heo chó ăn, chúng ta không ăn.”

 

“Bắt đầu từ hôm nay, bữa cơm của chúng ta — phải đứng mà ăn.”

 

Tiêu Huyền ngơ ngác nhìn ta, tựa hồ chưa hiểu hết lời ta nói.

 

Ta không giải thích thêm, bưng hộp cơm lên, đi thẳng đến trước mặt Lưu An.

 

Trong ánh mắt sửng sốt của hắn, ta thẳng tay hất cả bát cháo thiu và hai đĩa rau thối lên đầu hắn.

 

2

 

Lưu An bị ta hắt cả đống cơm thiu lên đầu, sững người tại chỗ.

 

Hắn the thé gào lên: 

 

“Ngươi tạo phản rồi à! Một phế phi mà cũng dám động tay với ta!”

O Mai Dao Muoi

Tiểu thái giám phía sau hắn định lao đến kéo ta, ta cười nhạt, tiện tay ném hộp cơm trống xuống đất. 

 

Tiếng vang không lớn, nhưng lại khiến bọn họ đứng khựng lại.

 

“Lưu công công, ta cho dù thế nào, cũng là vị ‘Vãn tần’ được Hoàng thượng đích thân ban phong. Đứa nhỏ này, dù không được sủng, cũng là long tử phượng tôn.”

 

Ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu An, hạ thấp giọng.

 

“Ngược đãi hoàng tự là tội gì, chắc công công hiểu rõ hơn ta.”

 

“Chuyện hôm nay, nếu để truyền đến Kính Sự Phòng, rồi đến tai Hoàng thượng, ngươi đoán xem, cái đầu trên cổ ngươi còn giữ được không?”

 

Ta biết rõ Hoàng đế sẽ chẳng đoái hoài đến chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/1.html.]

 

Nhưng bọn nô tài này, lại là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu.

 

Ngươi càng nhẫn nhịn, chúng càng trèo lên đầu ngươi.

 

Mặt Lưu An lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên không ngờ một Vãn tần luôn mềm yếu như ta, hôm nay lại như biến thành người khác.

 

Hắn có lẽ cũng đang cân nhắc, vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà va chạm với một kẻ "chân trần không sợ kẻ đi giày", liệu có đáng không.

 

Cuối cùng, hắn nghiến răng nói:

 

“Ngươi cứ đợi đấy!”

 

Rồi dẫn theo tiểu thái giám vội vã rút lui.

 

Tiêu Huyền từ trong điện chạy ra, trong tay nắm một nắm quả dại héo khô không biết giấu từ đâu, dúi vào tay ta:

 

“Mẫu phi, ăn cái này đi, người đừng giận.”

 

Ta xoa khuôn mặt gầy gò của nó, đẩy đám quả dại trả lại.

 

“Không, chúng ta phải ăn thịt, ăn cơm trắng.”

 

Nửa canh giờ sau, quả nhiên Lưu An quay lại.

 

Lần này, trong hộp cơm là một bát cơm trắng, hai món mặn và chay.

 

Dù vẫn nguội ngắt, nhưng ít ra còn nuốt được.

 

Ta gắp hết thịt cho Tiêu Huyền, nhìn nó ăn ngấu nghiến.

 

Ta biết, đây mới chỉ là bước đầu.

 

Dựa vào đe dọa thì không thể có được bình yên lâu dài.

 

Ta kéo Tiêu Huyền đến góc viện hoang.

 

Chỗ này cỏ dại mọc um tùm, nhưng nhìn kỹ thì có vài cây cải dại và hai củ cải bị sâu ăn.

 

Ta nhóm lửa, nấu canh từ cải dại và củ cải.

 

Múc một bát đưa cho nó, ta cũng uống một bát.

 

“Huyền nhi, nhớ kỹ. Muốn sống, Không thể trông chờ vào sự thương hại của kẻ khác, cũng không thể chỉ trông vào cứng rắn. Phải dựa vào chính mình, dựa vào cái đầu.”

 

“Từ hôm nay, mẫu phi sẽ dạy con, làm thế nào để sống đường hoàng trong hoàng cung này.”

 

Nó nhìn ta, trong đôi mắt c.h.ế.t lặng kia, lần đầu tiên ánh lên một tia sáng.

 

3

 

Nhờ một trận nổi giận và đám rau dại trong sân, khẩu phần ăn của chúng ta miễn cưỡng đạt đến mức “ăn được”.

 

Nhưng ta biết, như vậy là chưa đủ.

 

Ta bắt đầu quan sát.

 

Ta phát hiện trên người Tiêu Huyền luôn có vết bầm mới: ở bắp chân, cánh tay, thậm chí cả sau lưng.

 

Ta hỏi nó, nó chỉ cúi đầu nói là tự té.

 

Ta biết, nó đang nói dối.

 

Loading...