Nhật ký nghịch tập của nữ phụ ác độc - Chương 425: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (9)
Cập nhật lúc: 2025-03-23 19:47:57
Lượt xem: 45
Hiện trường lập tức hơi rối loạn, người trong thính phòng đều đứng dậy, vươn dài cổ nhìn lên sân khấu.
Từ Tiểu Bảo không chạy tiếp, chắc là cậu ta cũng biết chuyện này hết đường cứu vãn rồi.
Quyển sách kia cũng viết rõ ràng, tuy rằng Từ Tiểu Bảo là hacker rất tài năng, nhưng ở trước mặt các đại thần hacker chân chính, cậu ta vẫn chỉ là đứa trẻ. Nhưng vì tuổi tác của mình, Từ Tiểu Bảo cũng xứng được với hai chữ thiên tài rồi.
Nếu cho cậu bé thêm thời gian, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành hacker số một số hai trên thế giới.
Đây cũng là điểm buồn cười trong quyển sách kia, khi thì nói kỹ năng hacker của Từ Tiểu Bảo đứng đầu thế giới, khi thì nói trước mặt đại thần hacker chân chính, kỹ năng của Từ Tiểu Bảo không đáng một xu, cũng không biết rốt cuộc câu nào là thật nữa.
Lưu Đại Ngân cho rằng, khả năng thứ hai đáng tin hơn một chút, dù sao Từ Tiểu Bảo cũng còn nhỏ như vậy, dù cậu bé có là thiên tài đi nữa, thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trừ khi, cậu bé giống đám người Giang Văn Chung, đều là người trọng sinh, từng sống một đời rồi.
Nghĩ đến khả năng này, cơ thể Lưu Đại Ngân lại khẽ run lên, sao bà ấy lại quên mất chuyện này được nhỉ.
Vân Chi
Dù Từ Tiểu Bảo là thiên tài, thì một đứa trẻ năm sáu tuổi có thể làm được gì chứ? Nếu cậu ta trọng sinh, thì có thể giải thích rõ ràng rồi.
Lưu Đại Ngân lại nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Bảo, nâng mức độ nguy hiểm của cậu ta lên cấp độ cao nhất.
Người trọng sinh có ưu thế biết trước tương lai, sau này người nào sẽ thành công, người trọng sinh đều biết rõ. Giống như bà ấy, chỉ vì biết trước làm ăn buôn bán sẽ kiếm được tiền, nên mới gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy. Thế thì biết trước tương lai mấy chục năm sau, còn có thành tựu lớn thế nào chứ?
Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lại đến gần Từ Tiểu Bảo thêm chút nữa.
Bà ấy phải để ý kỹ cậu bé này mới được.
Nhưng mà Lưu Đại Ngân nghĩ sai rồi, Từ Tiểu Bảo không phải người trọng sinh, cho dù cậu ta có kỹ thuật hacker nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng bản chất cậu ta vẫn là một đứa trẻ.
Tuy rằng Từ Mạn Mạn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng nói thế nào thì cô ta vẫn là người trưởng thành, n không có cô ta, Từ Tiểu Bảo sẽ ất khó sinh tồn trong xã hội này.
Lưu Đại Ngân thầm cảm thán một phen, nhưng mà bà ấy không cho rằng Từ Tiểu Bảo đáng thương, mà cảm thấy đáng đời cậu ta.
Con người luôn phải gánh vác trách nhiệm đối với sai lầm của mình, cho dù Từ Tiểu Bảo đang là một đứa trẻ.
Sau chuyện hôm nay, thanh danh của Từ Mạn Mạn trong giới thiết kế sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, thậm chí còn gặp phải tai ương lao ngục.
Cuối cùng, tất cả chuyện xấu cô ta làm, đều phản phệ lên người cô ta rồi.
Từ Tiểu Bảo chậm rãi đi về hậu trường, đứng trước phòng nghỉ số mười bảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-425-phao-hoi-trong-truyen-em-be-dang-yeu-9.html.]
Không lâu sau, một cô gái vội vàng chạy tới, là nhân viên phiên dịch của Từ Tiểu Mạn.
Cô ấy là người quen duy nhất của Từ Mạn Mạn ở nước F này. Trước khi bị cảnh sát bắt đi, Từ Mạn Mạn đã nhờ nhân viên phiên dịch đưa Từ Tiểu Bảo về nước, giao cho Tạ Lâm – Thanh mai trúc mã của Từ Mạn Mạn.
Thấy Lưu Đại Ngân đứng chung một chỗ với Từ Tiểu Bảo, nhân viên phiên dịch hỏi: “Tiểu Bảo, bà ấy là ai?”
Lưu Đại Ngân giả vờ không biết gì cả, hỏi: “Cô là mẹ của cậu bé này à? Tôi không cẩn thận đánh đổ nước vào máy tính của cậu bé. Không biết máy tính của cậu bé bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường gấp đôi.”
Phiên dịch: “Tôi không phải mẹ của Tiểu Bảo, mẹ cậu bé có chút việc không thể tới đây, nên nhờ tôi chăm sóc cậu bé.”
“Vậy tôi bồi thường tiền máy tính thế nào?”
“Tiểu Bảo, máy tính của cháu bao nhiêu tiền?” Nhân viên phiên dịch hỏi.
Từ Tiểu Bảo nói ra một con số, Lưu Đại Ngân trả lời thống khoái: “Được rồi, vậy bà bồi thường gấp đôi cho Tiểu Bảo nhé, cháu thấy thế nào?”
Từ Tiểu Bảo hỏi ngược lại: “Vừa rồi không phải bà nói bồi thường gấp ba cũng được sao?”
Mẹ đã bị bắt, hiện tại cậu ta không có nơi nương tựa, tiền trên người càng nhiều mới càng tốt.”
Lưu Đại Ngân cười hì hì, nói: “Bồi thường gấp ba cũng được.”
Chỉ là bồi thường gấp ba lần thôi mà, chút tiền ấy cũng không đáng gì.
Khương Xuân Sinh đi tới từ đầu bên kia hành lang, vừa liếc qua đã trông thấy Lưu Đại Ngân rồi.
“Bà ngoại, sao bà lại ở đây? Cháu tìm bà khắp hội trường, vẫn không tìm thấy bà.”
Lưu Đại Ngân: “Bà không cẩn thận đánh đổ nước vào máy tính của bạn nhỏ này, đang thương lượng chuyện bồi thường đây.”
Trông thấy Khương Xuân Sinh đến, hai mắt của nhân viên phiên dịch lập tức sáng lên: “Anh là Khương Xuân Sinh phải không?”
Khương Xuân Sinh cười gật đầu: “Ừ, tôi là Khương Xuân Sinh, xin hỏi cô là?”
“Em là fans của anh đó, em vô cùng thích nhân vật Phùng Đốc Chí do anh diễn.”
Phùng Đốc Chí là tên nhân vật học sinh xuất sắc do Khương Xuân Sinh thủ vai. Đầu xuân năm nay khi bộ phim thanh xuân vườn trường của cậu ấy phát sóng, ratings của bộ phim vẫn luôn dẫn đầu, hơn xa các bộ phim khác, Phùng Đốc Chí cũng trở thành danh từ đại diện cho học sinh xuất sắc, nổi tiếng hơn nữ chính trong phim nhiều.
“Cảm ơn bạn đã thích.” Khương Xuân Sinh trả lời nho nhã lễ độ: “Được fans hâm mộ thích là động lực lớn nhất của tôi.”
Nói xong, cậu ấy lại cúi đầu hỏi Từ Tiểu Bảo: “Bạn nhỏ, máy tính của em bao nhiêu tiền, anh sẽ bồi thường toàn bộ.”