Nhật ký nghịch tập của nữ phụ ác độc - Chương 424: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (8)

Cập nhật lúc: 2025-03-23 19:47:55
Lượt xem: 79

Ở chỗ của Lưu Đại Ngân và Từ Tiểu Bảo, bọn họ không nghe thấy lời Dương Diệu nói, lời của nhân viên phiên dịch bọn họ lại nghe không hiểu.

Lưu Đại Ngân đoán là Dương Diệu đã nói ra chuyện Từ Mạn Mạn thuê hacker ăn cắp bản vẽ thiết kế, nếu không sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Hiện tại Từ Tiểu Bảo vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé còn quay sang nói với Lưu Đại Ngân: “Mẹ tôi đang bận, lát nữa sẽ qua đây. Bà phải bồi thường cho tôi một cái máy tính mới, giá cả thế nào do tôi lựa chọn.”

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là được rồi, giá cả thế nào do cháu lựa chọn.”

Dương Diệu đứng trên sân khấu nói tiếp: “Người thuê hacker ăn cắp bản thiết kế cũng là thí sinh dự thi lần này. Cuối cùng cô ta chọn bản thiết kế của thí sinh khác, thêm vào chút cải biến, tạo ra tác phẩm của mình. Không chỉ như vậy, cô ta còn sai hacker xoá hết toàn bộ bản thảo thiết kế trong máy tính của nhà thiết kế xui xẻo kia. Khi vừa nghe được tin tức này, nhà thiết kế xui xẻo kia còn tưởng đó là trò đùa của ai đó, nhưng mà không ngờ đến khi thi đấu, lại có thí sinh có bản thiết kế tương đồng với cậu ấy. Không chỉ như vậy, toàn bộ bản nháp thiết kế của cậu ấy cũng không cánh mà bay, lúc này cậu ấy mới biết, tất cả đều là sự thật.”

Ban giám khảo và khán giả có mặt trong thính phòng đều trở nên iên tĩnh, chỉ có tiếng của nhân viên phiên dịch vang vọng khắp đại sảnh.

Vân Chi

Dương Diệu nói tiếp: “Có lẽ có người sẽ không tin những lời mà tôi nói, nhưng tôi có chứng cứ. Kẻ ăn cắp tác phẩm của người khác kia rất to gan lớn mật, cô ta còn lưu lại bản nháp thiết kế của tất cả thí sinh khác trong máy tính của mình. Mà chiếc máy tính ấy, hiện tại đang đặt ngay trước mặt các vị giám khảo.”

Từ Mạn Mạn càng nghe, sắc mặt càng trắng, cuối cùng thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất. May mà nhân viên bên cạnh đỡ cô ta một cái, cô ta mới không ngã ra đất.

Tiếng F lưu loát truyền khắp hội trường qua loa phát thanh, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Từ Mạn Mạn, nhìn biểu hiện của cô ta, không ít người đã cảm thấy lời Dương Diệu nói chính là thật sự.

Lúc này Từ Tiểu Bảo cũng chăm chú nhìn lên sân khấu, khi nhìn thấy biểu hiện của mẹ mình hơi bất thường, dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu bé lập tức cầm máy tính của mình lên. Cậu ta định xoá hết những bản thiết kế còn lại trong máy tính của mẹ mình. Lúc đó cậu ta không nên nghe lời mẹ mình, giữ lại những bản thiết kế kia để sau này tham khảo.

Mẹ cậu ta nói, dù sao cũng không có ai động vào máy tính của cô ta, giữ lại bản thiết kế của thí sinh khác trong máy tính cũng sẽ không bị ai phát hiện ra.

Cậu ta không nên để mẹ mình tự quyết định mới đúng…

Đợi sau khi sờ được vào máy tính, Từ Tiểu Bảo mới nhớ ra, máy tính của mình đã bị bà cụ trước mặt đổ nước vào không khởi động được nữa rồi.

Từ Tiểu Bảo lập tức đứng dậy, trong phòng riêng của mẹ cậu ta còn một chiếc máy tính dự phòng, chắc là vẫn dùng được.

Sau khi đứng dậy, cậu ta vội vàng chạy đi lấy máy tính. Chỉ cần lấy được máy tính, là cậu ta có thể xoay chuyển được kết cục của mẹ mình rồi.

Thấy Từ Tiểu Bảo đứng dậy chạy ra ngoài, Lưu Đại Ngân lập tức chạy theo. Nhìn động tác sờ máy tính của Từ Tiểu Bảo vừa rồi, Lưu Đại Ngân lập tức đoán được đại khái cậu bé định làm gì.

Trong quyển sách kia viết, Từ Mạn Mạn lưu lại tất cả bản thiết kế ăn trộm được trong máy tính của mình. Từ Tiểu Bảo sờ vào máy tính, sợ là định thông qua kỹ thuật hacker xoá hết những thứ dư thừa trong máy tính của Từ Mạn Mạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-424-phao-hoi-trong-truyen-em-be-dang-yeu-8.html.]

Từ Tiểu Bảo chạy về phía phòng nghỉ sau hậu trường, Lưu Đại Ngân lập tức chạy theo sau, vừa chạy vừa ngẫm nghĩ: Không hổ là đứa trẻ thiên tài, vừa nhìn thấy chuyện diễn ra trên sân khấu đã nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi.

Nhưng mà, chắc chắn Từ Tiểu Bảo sẽ phải thất vọng.

Vẫn chưa chạy đến phòng nghỉ sau hậu trường, cậu ta đã nhìn thấy vài bản thiết kế trang phục xuất hiện trên màn hình lớn.

Cùng lúc đó, các thí sinh trên sân khấu cũng phát ra tiếng kinh hô, sau đó là tiếng thảo luận ồn ào.

Lưu Đại Ngân không ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra được những bản thiết kế này giống hệt trang phục người mẫu đang mặc, đều là bản thiết kế của thí sinh khác, mà lẽ ra không nên xuất hiện trong máy tính của Từ Mạn Mạn.

Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vở kịch đã khép màn, Lưu Đại Ngân khẽ chạm vào Từ Tiểu Bảo: “Bạn nhỏ, cháu chạy đi đâu thế? Bà sắp không đuổi kịp cháu rồi. Cháu chạy đi mất, bà biết bồi thường máy tính cho cháu thế nào đây.”

Một giám khảo hỏi: “Thí sinh số mười bảy, cô còn lời nào muốn nói không?”

Từ Mạn Mạn cố gắng đứng thẳng người, biện giải cho mình: “Tất cả đều là bôi nhọ, người bị hacker công kích là tôi, tôi bị oan, do Dương Diệu thuê hacker, anh ta vu oan hãm hại tôi.”

Dương Diệu đáp trả: “Cô nói tôi vu oan hãm hại cô? Vậy được rồi, chiếc váy chúng ta thiết kế ra chắc chắn không thể làm xong trong ngày một ngày hai. Một tháng trước tôi đã bắt đầu đặt vải lụa để làm ra chiếc váy này, cô thì sao? Cô mua vải lụa từ khi nào?”

Đây cũng là lời Tổng giám đốc Lưu nói với cậu ta, nói bà ấy nghe được Từ Mạn Mạn phàn nàn với người nào đó qua điện thoại, nói loại vải lụa này không dễ tìm, trước khi thi đấu năm ngày cô ta mới tìm được nó, sau khi tìm được cô ta phải thức trắng hai đêm mới hoàn thành bộ váy.

Đương nhiên những lời này không phải Lưu Đại Ngân nghe lén được mà là đọc được trong quyển sách kia.

Đọc xong quyển sách, Lưu Đại Ngân bị hành động của Từ Mạn Mạn làm cho buồn nôn, loại người gì thế này? Vì lợi ích của mình, đến lương tri cơ bản nhất của một con người cũng từ bỏ.

Từ Mạn Mạn bị Dương Diệu hỏi lại một câu, lập tức nghẹn họng. Cô ta còn nói gì được nữa, chỉ cần điều tra một chút là tra được ra ngay.

Gould nhìn thấy hết biểu cảm của thí sinh số bốn và số mười bảy, ai đang nói thật, ai đang nói dối, trong lòng ông ấy đã có phán đoán của mình rồi.

“Chuyện này quá phức tạp, ba vị giám khảo chúng tôi không giải quyết được. Vừa rồi ban tổ chức đến nói với chúng tôi, bọn họ sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát tới giải quyết chuyện này.”

Ông ấy vừa nói xong, Từ Mạn Mạn lập tức ngã vào người nhân viên phiên dịch, hôn mê bất tỉnh.

Loading...