Nhật ký nghịch tập của nữ phụ ác độc - Chương 417: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:03:31
Lượt xem: 49

Lão Sở châm một điếu thuốc: “Xuân Sinh, cậu kể thêm một vài chuyện về anh họ cậu đi, tôi muốn nghe thử.”

Mấy ngày nay Khương Xuân Sinh đã hỏi Khai Nguyên không ít sự tích của mình, bây giờ Lão Sở muốn nghe, Khương Xuân Sinh uống một ngụm nước rồi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Lão Sở nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Đợi cậu ấy nói xong, Lão Sở cũng hút xong điếu thuốc từ lâu rồi: “Xuân Sinh, tôi nhớ kỹ những điều cậu nói rồi, để tôi cầm kịch bản về cân nhắc lại, mấy ngày nữa sẽ đưa cho cậu kịch bản mới.”

Khai Nguyên là giáo viên, Xuân Sinh chuẩn bị quay phim mới của mình, Khai Lâm được chọn vào bộ đội đặc chủng, Nhất Ái sắp trở lại từ nước Mỹ, công việc hiện tại của Xuân Yến cũng rất tốt. Mấy đứa cháu còn lại trong nhà đều có sự nghiệp của mình rồi, Lưu Đại Ngân cảm thấy rất vui mừng.

Còn về công ty, bà ấy vẫn điều hành được vài năm nữa, nếu trong nhà không có con cháu nào tiếp quản thay, bà ấy sẽ tìm giám đốc thuê ngoài.

Hiện tại cả nước đều đang làm về địa ốc, Lưu Đại Ngân nghiêm túc khảo sát thị trường, sau đó quyết định đầu tư vào, nhưng không tham gia vào kinh doanh.

Bà ấy lớn tuổi rồi, tinh lực có hạn, nếu mở thêm công ty địa ốc thì thật sự không kham nổi.

Hôm nay trên đường đi công tác về, Lưu Đại Ngân lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc.

Vừa vào trong không gian kia, Lưu Đại Ngân đã không nhịn được lập tức chửi thầm. Mới có một năm thôi mà, bà ấy lại sắp phải chiến đấu với nhân vật chính cực phẩm rồi sao?

Dù trong lòng chửi thầm như vậy, Lưu Đại Ngân vẫn vươn tay ra cầm lấy quyển sách kia, rồi mở ra xem thử.

Ngoài bìa quyển sách là một đôi nam nữ và một cậu bé. Người đàn ông rất tuấn tú, cô gái cũng xinh đẹp, cậu bé kia cũng có vẻ ngoài rất đáng yêu, nhưng mà nhìn cậu bé lại có vẻ trưởng thành trước tuổi.

Xem xong quyển sách, lần này Lưu Đại Ngân không chửi mẹ nó nữa, không phải vì bà ấy không mắng được, mà bà ấy không biết mắng thế nào.

Quyển sách này có tên “Cục cưng thiên tài: Cha xin lỗi nhanh hơn con đó”, nghe tên thôi cũng ngửi thấy mùi não tàn rồi.

Từ não tàn này cũng do Lưu Đại Ngân học được từ trong sách.

Từ trước đến nay, đây là quyển sách đầu tiên Lưu Đại Ngân trông thấy nữ chính trong sách não tàn như vậy.

Trong những quyển sách khác, ít ra nhân vật chính vẫn còn chút đầu óc, mạch truyện còn có logic, nhưng quyển sách này, nói một câu não tàn đã là khen nó rồi.

Nữ chính trong sách là nữ sinh tên là Từ Mạn Mạn, làm thêm trong câu lạc bộ đêm, vì không cẩn thận đi nhầm phòng nên đã trải qua một đêm mây mưa với một vị tổng giám đốc, kết quả vị tổng giám đốc kia cho rằng cô ấy là loại phụ nữ không biết xấu hổ, chuyên bò lên giường người khác, đã ném tiền lại rồi vỗ m.ô.n.g rời đi. Từ Mạn Mạn đành mang theo cơ thể đầy dấu vết xanh tím về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-417-phao-hoi-trong-truyen-em-be-dang-yeu-1.html.]

Là nữ chính, đương nhiên Từ Mạn Mạn phải có một gia đình bất hạnh và một “trúc mã” dịu dàng cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ rồi.

Sau khi bị chú thím đuổi ra khỏi nhà, Từ Mạn Mạn ở tạm nhà “trúc mã” một khoảng thời gian, sau đó ra nước ngoài du học.

Đọc xong đoạn này Lưu Đại Ngân rất nghi hoặc, khó hiểu. Không phải đầu truyện viết vì không có tiền Từ Mạn Mạn mới đi làm thêm ở hộp đêm à? Sao bây giờ mới qua vài ngày, nữ chính đã có tiền ra nước ngoài du học rồi?

Chẳng lẽ nữ chính này chỉ thiếu tiền theo giai đoạn, mấy hôm trước không có tiền, mấy hôm sau lại giàu có?

Tuy rằng khó hiểu,Lưu Đại Ngân vẫn căng da đầu đọc tiếp.

Đoạn sau là về năm năm sau, khi Từ Mạn Mạn về nước, đã trở thành nhà thiết kế thời trang có chút danh tiếng rồi.

Về cùng cô ấy còn có một cậu bé.

Vân Chi

Không biết vì sao, trong lòng Lưu Đại Ngân lập tức nảy sinh dự cảm không tốt.

Sau đó, Từ Mạn Mạn để lạc mất con trai ở sân bay.

Đúng vậy, là bị lạc.

Khi xuống máy bay, Từ Mạn Mạn mải xách vali hành lý của mình, đã quên mất con trai.

Con trai Từ Tiểu Bảo của cô ấy cũng không giống người bình thường, cậu bé đã tự mình xuống máy bay, rôi đứng ở nơi bắt mắt nhất trong sân bay chờ mẹ mình tới ón.

Đúng lúc tổng giám đốc Triệu Hữu Tiền phải đi công tác, có lẽ vì sự gắn kết bẩm sinh trong huyết thống, Triệu Hữu Tiền lập tức trông thấy Từ Tiểu Bảo đang đứng một mình.

Mấy người bạn đi cùng đều nói đứa nhỏ này rất giống Triệu Hữu Tiền, cứ như được khắc ra từ một khuôn vậy.

Không đợi Triệu Hữu Tiền biện giải cho mình, Từ Mạn Mạn đã chạy tới chỗ con trai.

Vì tốt bụng, Triệu Hữu Tiền còn nói với Từ Mạn Mạn, bảo cô ấy đừng để đứa nhỏ đứng một mình như vậy, nhưng bị Từ Mạn Mạn mắng vài câu.

Đọc đến đây, Lưu Đại Ngân cũng muốn mắng Từ Mạn Mạn này. Cô ấy mà là người trưởng thành sao? Có người trưởng thành nào lại để quên con trai mình trên máy bay không? Có người làm cha làm mẹ nào không nắm c.h.ặ.t t.a.y con mình khi ra ngoài, sợ con mình đi lạc?

Lưu Đại Ngân đọc tiếp, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Từ Mạn Mạn lại làm như vậy.

Loading...