Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 38: Tinh đồ mê tư, vách đá quan thiên
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:07:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấm vòm pha lê khổng lồ đỉnh hầm ngăn cách họ với bầu trời đầy thực sự, nhưng những bức tranh ký ức về tinh do Tô Nguyệt vẽ vách đá thường xuyên khơi gợi sự mơ màng của hai . Một ngày nọ bữa “tối”, hai chiếc ghế gỗ nhỏ Lý Quân An mới , ngây “chòm Bắc Đẩu”, “Ngân Hà” vẽ vách đá.
“Nàng xem… bên ngoài tấm vòm pha lê , bây giờ là đêm ngày?” Lý Quân An chỉ những vì tranh hỏi, “Ta ở trong hầm , qua… ba năm? Hay năm năm nhỉ? Thế giới bên ngoài, e rằng đều cho rằng hai còn nữa.”
Tô Nguyệt trầm mặc một lát, vuốt ve quyển sách giấy thô ráp, đó ghi chép thời gian mà hai ước tính bằng “chu kỳ lửa lò” và “khắc lậu giọt nước”. “Phải, những ngày tháng trôi qua thật mơ hồ. Tuy nhiên…” Nàng ngẩng đầu về phía tấm pha lê đỉnh, vĩnh viễn tỏa ánh sáng dịu nhẹ, “ ánh sáng , cũng là bóng tối. Chỉ là thấy mặt trời, mặt trăng và các vì thực sự, luôn cảm thấy… thiếu vắng điều gì đó.”
“Hay là…” Lý Quân An chợt nảy ý, chỉ vách đá, “hai tự ‘tạo’ một bầu trời ?”
Tô Nguyệt ngẩn , lập tức hiểu ý , đôi mắt nàng sáng bừng.
Vật liệu “tinh tú”: Hai thu thập những vật liệu thể tìm thấy đáy hầm, khả năng lấp lánh phản quang ánh sáng mờ:
Mảnh pha lê vỡ: Những mảnh pha lê nhỏ gõ từ trong mỏ, cạnh sắc bén nhưng bên trong tinh khiết.
Phiến vân mẫu: Được tìm thấy gần mạch khoáng, thể bóc tách những phiến khoáng vật mỏng như cánh ve, lấp lánh ánh bạc. (Không cần hỏi thật giả, cũng chỉ thế).
Hạt huỳnh thạch: Một lượng nhỏ những viên khoáng thạch màu xanh lục hoặc tím nhỏ, thể phát ánh huỳnh quang yếu ớt.
Phiến kim loại đ.á.n.h bóng: Dùng những mảnh vụn còn khi rèn đồ sắt hoặc đồ đồng, mài thành những mảnh tròn nhỏ cực mỏng.
“Tinh đồ” lên vách đá: Trên một mảng vách đá cao nhất, rộng rãi nhất phía “phòng ngủ”, hai bắt đầu “công trình” vĩ đại.
Lý Quân An dùng dây mực kẻ đường, tham khảo ký ức của Tô Nguyệt và bản vẽ phác thảo trong sách giấy, phác họa những đường nét chòm đại khái (Bắc Đẩu, Lạp Hộ, Bắc Cực Tinh, v.v.).
Tô Nguyệt thì dùng nhựa cây chảy ( độ dính mạnh và trong suốt), cẩn thận dán từng viên vật liệu lấp lánh lên vách đá, theo đúng vị trí tinh đồ.
Mảnh pha lê vỡ lấp lánh những vì sáng;
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-38-tinh-do-me-tu-vach-da-quan-thien.html.]
Phiến vân mẫu lấp lánh ánh bạc các quần tinh dày đặc;
Huỳnh thạch xanh sẫm điểm xuyết giữa chúng, tựa như tinh vân huyền bí;
Phiến kim loại đ.á.n.h bóng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, mô phỏng ánh sáng định của hằng tinh.
“Nằm ngắm Ngưu, Chức” Khi mảnh “ánh ” cuối cùng dán xong, hai tắt hết nguồn sáng, chỉ để ánh sáng lờ mờ vĩnh cửu từ tấm pha lê đỉnh hầm nền. Nằm chiếc giường thấp mới , ngước “tinh đồ vòm pha lê” thuộc về họ.
Những vật liệu “tinh tú” do tự tay hai dán lên, ánh sáng yếu ớt của môi trường, hoặc rực rỡ, hoặc u tĩnh, hoặc lấp lánh ánh bạc! Dù mênh m.ô.n.g như bầu trời thật, nhưng mang ấm của bàn tay và kỳ tích của sự sáng tạo. Cán gáo chòm Bắc Đẩu, đai lưng chòm Lạp Hộ... những đường nét quen thuộc lờ mờ hiện trong ánh sáng yếu ớt.
“Thật giống quá…” Tô Nguyệt khẽ , trong mắt dường như ánh lệ lấp lánh, “Tuy là tự tạo , nhưng ở đây , cứ như thể thật sự thấy những vì .”
Lý Quân An nắm tay nàng, về phía tinh nhân tạo , trong lòng trào dâng một cảm giác an yên và thuộc về kỳ lạ: “Ừm, đây là những vì của nhà . Sau đây, thể ‘ngắm’ chúng mà ngủ.” “Tinh đồ” nhỏ bé , là sự kính trọng lãng mạn của họ dành cho vũ trụ bao la, cũng là ngọn hải đăng vĩnh cửu bao giờ tắt mà họ tự thắp sáng cho ánh sáng vĩnh hằng .
Những ngày tháng trong hầm pha lê, trong sự tinh tế của vật chất và tâm cảnh, kết đọng nên vẻ ấm áp, óng ánh tựa hổ phách.
Buổi sáng thức dậy, Tô Nguyệt ghế thấp, soi gương đồng chải tóc. Bình gốm bên cạnh gương cắm những bông hoa dại mới hái. Trên bàn ăn, nóng từ lồng hấp mang theo hương thơm ngọt ngào của bánh màn thầu gạo mới lò, ăn kèm với một đĩa rau dại non trộn giấm mới.
Khi “lao động” ban ngày: Lý Quân An thể ở “góc” mộc, chuyên chú bào phẳng một tấm ván gỗ, chuẩn một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mùn cưa cuộn tròn rơi xuống, tỏa hương thơm của gỗ. Tô Nguyệt thì thể ở khung cửi, dùng sợi gai dầu mịn mới se dệt một tấm vải mềm hơn, prebị nội y mặc sát . Hoặc, nàng ở trong “thư phòng”, đối diện với tinh đồ nhân tạo, vẽ những câu chuyện chòm mới lên giấy.
Lúc nghỉ trưa: Hai ghế thấp, chia sẻ một ấm “ hoa quả” pha trong ấm gốm mới, thêm trái cây dại sấy khô. Tô Nguyệt lật xem sách giấy, ghi những đặc tính thực vật mới phát hiện. Lý Quân An thì lau chùi dụng cụ mộc của , tra chút dầu lên lưỡi bào.
Buổi tối: Lửa bếp nhuộm đỏ vách đá treo nồi đồng. Trong nồi sắt hầm thịt trúc thử thơm nồng, thêm loại gia vị mới phát hiện đáy hầm, tương tự như đậu khấu. Trong lồng hấp là màn thầu mềm xốp và bánh thủy mễ trong suốt. Hai đối diện, dùng muỗng gỗ tinh xảo (do Lý Quân An mới gọt) múc canh, trò chuyện xem ngày mai nên hái cỏ nước mới bên suối nước nóng, tiếp tục khai phá nhà kho.
Khi “đêm” tĩnh lặng: Nằm chiếc giường thấp trải ga vải gai mềm mại và da thú, đắp chăn bông vải gai ấm áp ( nhồi lông vũ). Dập tắt nguồn sáng, chỉ ánh sáng lờ mờ vĩnh cửu từ tấm pha lê đỉnh hầm, tựa ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống. Ngước “tinh đồ pha lê” do chính tay tạo nên đỉnh đầu, từng điểm “ánh ” lấp lánh tĩnh mịch trong ánh sáng yếu ớt. Tiếng nước sông ngầm chảy róc rách mơ hồ, là khúc hát ru vĩnh cửu. Sự sung túc còn là sự chồng chất vật chất, mà là sự thỏa mãn sâu sắc từ việc tự tay sáng tạo, bầu bạn cùng và nội tâm an yên.
Tiếng vo ve của cối đá, tiếng xoay tròn của bàn xoay gốm, tiếng kẽo kẹt của khung cửi, tiếng sột soạt của bào gỗ, tiếng nước của lồng hấp, tiếng xào xạc của bút … Những âm thanh dệt nên bản nhạc cuộc sống lay động nhất của hầm pha lê. Trong mảnh đất trời cô lập với mặt trời mặt trăng nhưng tự tạo tinh tú , Tô Nguyệt và Lý Quân An biến sự kiên cường sinh tồn thành nghệ thuật sống, biến nghịch cảnh cô độc thành chén rượu nồng của sự gắn bó. Câu chuyện của hai , cứ thế tiếp tục vô thanh mà hùng vĩ tuôn chảy về phía , trong dòng chảy sâu thẳm của vật chất tinh xảo, tinh thần sung túc, năm tháng an lành, hướng tới tương lai vô định nhưng tràn đầy hy vọng.