Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 26: Thanh Sắt Mới Nở, Cục Báu Vật ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cục sắt to bằng nắm tay, đen đỏ lẫn lộn, còn dính xỉ, cạy từ trong xỉ lò, Tô Nguyệt dùng một miếng da dày lót bên , như bảo bối mà đặt tảng đá bằng phẳng nhất ở cửa hang. Tuy xí như một cục đất cháy khét, nhưng vật trong mắt hai , còn quý giá hơn cả vàng!

“Thật sự thành công ! Thật sự luyện !” Tô Nguyệt xoay quanh cục sắt, ngón tay chạm nhưng dám (vì còn nóng), mặt tro đen lẫn với mồ hôi, tươi như hoa. Lý Quân An cũng mệt đến thở , tựa vách đá thở hổn hển, nhưng đôi mắt chằm chằm cục sắt, sáng đến đáng sợ, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ . Đây chính là cục sắt mà hai bọn họ miệt mài, khói lửa ám ảnh gần cả ngày trời, dùng đá, bùn đất, bồ thổi hỏng và than củi mà khó nhọc tạo !

“Làm để biến nó thành vật hữu dụng đây?” Lý Quân An thở đều , chỉ cục báu vật hỏi. Y sắt , nhưng vật cứng ngắc, lổn nhổn , chẳng lẽ trực tiếp dùng đao ?

Tô Nguyệt xoa tay, ánh mắt sáng rực: “Đốt nó! Đốt cho đỏ rực, rèn khi còn nóng!” Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên những hình ảnh rèn sắt từng xem đây, “Phải một cái đe… còn cần một cây búa lớn tiện tay nữa!”

Nói là ! Hai cũng màng đến thể đau nhức, lập tức bắt đầu chuẩn cho “tiệm rèn đầu tiên của hang pha lê”.

Đe rèn thì cứng và vững. Chuyện dễ thôi! Dưới đáy hang thiếu gì đá lớn. Lý Quân An chọn một tảng đá lớn màu xanh đen dày nhất, bằng phẳng nhất, trông như một cái bàn vuông nhỏ, khó nhọc lăn nó đến bên cạnh lò luyện sắt. Đây chính là đe rèn của bọn họ! Tô Nguyệt thử nghiệm một chút, hề nhúc nhích, nàng hài lòng!

Rèn sắt mà búa lớn thì . Lý Quân An chặt một khúc gậy gỗ cứng, to bằng cánh tay trẻ con, độ dẻo dai cực , cắt lấy một đoạn thẳng nhất cán búa. Còn đầu búa thì ? Y tìm hai hòn đá cuội kích thước phù hợp, nặng trịch, dùng dây mây dẻo dai và gân thú ngâm nước, dốc hết sức bình sinh, buộc chặt chúng đầu cán búa, một bên một bên ! Một cây búa đá hai đầu đời! Vung thử xem, gió vù vù, chỉ là rung tay.

Cục sắt nung đỏ thì kẹp chứ? Tô Nguyệt đưa chủ ý. Dùng hai thanh gỗ cứng độ dẻo dai cực , độ dày phù hợp, dùng dây mây mảnh nung đỏ uốn cong đầu, dùng gân thú ướt buộc chặt với , thành một cái kẹp lửa lớn thô sơ. Kẹp đồ lẽ thuận tiện lắm, nhưng vẫn hơn dùng tay!

Đồ nghề sẵn sàng, bắt đầu rèn!

Tô Nguyệt cẩn thận dùng kẹp lửa kẹp cục sắt quý giá (kẹp vững lắm, lung lay lắc lư), nhét sâu trong than lửa tắt trong lò luyện sắt. Lý Quân An lập tức cầm lấy bồ thổi da, “phì phò” bắt đầu thổi gió! Than lửa màu cam đỏ sự thúc đẩy của gió, nhanh chóng biến thành màu vàng trắng rực rỡ, tham lam l.i.ế.m lấy cục sắt đen .

Ước chừng đốt đủ nóng ( dựa cảm giác, bề mặt cục sắt từ màu đỏ sẫm chuyển sang vàng trắng rực rỡ), Tô Nguyệt dùng kẹp lửa ( tốn nhiều sức) kẹp nó ! Chà! Cục sắt đó trong khí phát ánh sáng trắng chói mắt, nóng bức ! Không khí xung quanh đều biến dạng!

Lý Quân An đợi sẵn từ lâu ! Y cởi trần (sợ cháy quần áo), để lộ cơ bắp rắn chắc, hai tay nắm chặt cây búa đá hai đầu nặng trịch, Tô Nguyệt đặt cục sắt nung đỏ run rẩy lên đe đá, gầm lên một tiếng: “Tránh !”

Tô Nguyệt rụt tay , “Đang!!!” một tiếng vang trời kinh nổ tung đe đá! Lửa tóe tung! Cục sắt nung đỏ lực lớn đập mạnh một cái bẹp dúm, tia lửa b.ắ.n xung quanh như pháo hoa!

“Hay lắm!” Tô Nguyệt kích động hô lên.

Lý Quân An nín thở, vung cánh tay thành một vòng cung, nhân lúc cục sắt còn đỏ rực và mềm nhũn, “Đang!” “Đang!” “Đang!” từng búa một nối tiếp , giáng xuống một cách vững vàng, chính xác và mạnh mẽ! Y từng là binh lính, sức lực cường tráng, cảm giác tiết tấu . Mỗi búa giáng xuống, cục sắt đỏ rực biến dạng một chút, xỉ và tạp chất bề mặt rung rớt, bong , để lộ ánh kim loại màu đỏ sáng hơn, tinh khiết hơn bên trong! Tia lửa nhảy múa làn da màu đồng của y, y cũng .

Đập hơn chục cái, màu sắc cục sắt nhanh chóng sẫm . Tô Nguyệt vội vàng hô: “Lật mặt! Nhanh nguội !” Nàng dùng kẹp lửa (tay chân luống cuống) giúp lật mặt cục sắt. Lý Quân An một trận đập mạnh! Thấy cục sắt từ màu đỏ sẫm chuyển thành đen đỏ, sắp mất tính dẻo , Tô Nguyệt bưng lên một chậu nước suối bằng gốm chuẩn sẵn bên cạnh: “ luyện!”

Lý Quân An dùng kẹp lửa kẹp lấy vật biến thành một miếng sắt dẹt, mép còn gờ, nhấn mạnh nước lạnh!

“Xìiii---!!!” Một luồng trắng dữ dội bốc thẳng lên trời! Cục sắt trong nước phát tiếng rít chói tai, nhanh chóng nguội lạnh và cứng , màu sắc cũng biến thành màu xanh đen trầm lắng.

Hơi nước tan , Tô Nguyệt và Lý Quân An ghé sát mép chậu. Dưới đáy nước yên tĩnh một miếng sắt lớn bằng bàn tay, hình dạng bất quy tắc, mép thô ráp, nhưng tổng thể dẹt, ánh lên vẻ cứng lạnh màu xanh đen!

Thành công ! Tuy xí, nhưng đây đích xác là một miếng sắt luyện, dày đặc hơn nhiều so với ban đầu!

“Thành công ! Thật sự rèn !” Giọng Tô Nguyệt run run. Lý Quân An vớt miếng sắt còn vương ấm , dùng ngón tay gõ gõ, âm thanh trong trẻo hơn nhiều! Y dùng con d.a.o nhỏ bằng đá hắc diệu sắc bén nhất mang theo, thử rạch một đường ở mép miếng sắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-26-thanh-sat-moi-no-cuc-bau-vat.html.]

“Xoẹt!” Lưỡi d.a.o đá hắc diệu mẻ! Chỉ để một vết trắng nhạt miếng sắt!

Mắt Lý Quân An tức khắc trợn tròn! Độ cứng ! Y cầm miếng sắt lên, vạt một phát một cành cây nhỏ bên cạnh!

“Xoạt!” Cành cây lập tức gãy lìa! Vết cắt trơn tru!

“Sắt !” Lý Quân An khản giọng thốt hai chữ, mặt là sự phấn khích thể kiềm chế! Cái còn mạnh hơn đá nhiều lắm!

Gà Mái Leo Núi

Tô Nguyệt càng kích động thôi: “Nhanh! Nhanh rèn khi còn nóng! Chúng rèn nó thành một vật hữu dụng! Trước tiên một con d.a.o nhỏ để thử xem !”

Hai càng thêm hăng hái. Đút miếng sắt trở lò nung đỏ, “đinh đinh đang đang” một trận đập rèn. Lần kinh nghiệm, Tô Nguyệt cầm một cây búa đá nhỏ bên cạnh giúp đỡ, Lý Quân An dùng kẹp lửa lớn kẹp miếng sắt, liên tục lật qua lật , tạo hình. Bọn họ rèn một con d.a.o găm thô sơ.

Nung đỏ, rèn, ... lặp vài . Mồ hôi chảy ròng ròng hai như suối nhỏ, hòa lẫn với tro bụi, vẽ nên những vệt đen da. Cánh tay đau nhức thể nhấc lên , lòng bàn tay chấn động đến tê dại, tai tiếng “đang đang” vang trời ù . cục sắt cứng đầu những nhát búa dần dần mỏng , dài , xuất hiện hình dạng thô sơ của d.a.o và cán dao, vất vả đều đáng giá!

Sau sửa chữa tinh xảo cuối cùng và luyện, một con d.a.o găm bằng sắt nặng trịch, màu xanh đen, d.a.o còn vương dấu vết rèn, cán d.a.o quấn dây mây chống trượt, lưỡi d.a.o lóe lên hàn quang, cuối cùng đời!

Lý Quân An sốt ruột cầm lấy nó. Cầm thấy nặng trịch, lạnh lẽo và cứng cáp! Y đến một khúc gỗ dày bỏ hoang, vung tay c.h.é.m xuống!

“Rắc!” Khúc gỗ dày bằng miệng bát, c.h.é.m sâu một tấc! Lưỡi d.a.o sứt mẻ!

Y cầm lên con d.a.o nhỏ bằng đá hắc diệu mà y coi như báu vật đây, dùng lưỡi d.a.o găm sắt nhẹ nhàng gõ một cái.

“Rắc!” Lưỡi d.a.o đá hắc diệu lập tức vỡ một miếng nhỏ!

Lý Quân An con d.a.o găm sắt thô ráp nhưng vô cùng sắc bén và chắc chắn trong tay, những mảnh đá hắc diệu vỡ vụn đất, một sự kích động khó tả dâng lên trong lòng! Y đột ngột ngẩng đầu Tô Nguyệt, ánh mắt nóng bỏng, giọng vì kích động mà run run:

“Thành công ! Dao !” Y trịnh trọng đưa con d.a.o găm cho Tô Nguyệt, “Của nàng!”

Tô Nguyệt nhận lấy món đồ sắt đầu tiên nặng trịch, kết tinh từ vô vàn mồ hôi và hy vọng , ngón tay nàng vuốt ve d.a.o thô ráp nhưng lạnh lẽo, cảm nhận sức mạnh vô kiên bất tồi tiềm ẩn, khóe mắt nàng ửng hồng. Đây chỉ là một con dao, đây là ngọn lửa văn minh mà bọn họ đích thắp lên trong hang núi sâu !

kinh nghiệm thành công đầu , lòng tin và dã tâm của hai đều bùng cháy dữ dội như lửa lò!

Tô Nguyệt suy ngẫm, quặng đập nhỏ hơn, đốt kỹ hơn; thổi gió đều đặn và bền bỉ hơn nữa, nhiệt độ mới thể cao hơn và định hơn; khi rèn sắt lật thường xuyên, nhiệt độ nước luyện cũng bí quyết…

Lý Quân An mang theo con d.a.o găm sắt mới (hiệu suất cao hơn rìu đá, cuốc đá nhiều!), đến điểm quặng khó nhọc đào về thêm nhiều quặng sắt. Lò luyện sắt cũng bọn họ gia cố và nâng cao hơn, các mối nối của bồ thổi da bịt kín hơn bằng bùn ướt.

Tô Nguyệt bẻ ngón tay đếm: Dao rựa sắc bén! Cái cuốc nhẹ hơn và bền hơn! Tốt nhất là rèn một con d.a.o chặt (dùng d.a.o đá cắt thịt quá tốn sức )! Lý Quân An thì chằm chằm con d.a.o găm sắt đó, nghĩ về những con d.a.o dài hơn, những chiếc rìu nặng hơn, thậm chí… mũi tên!

Trong hang pha lê, sự yên tĩnh từng chỉ tiếng nước chảy, tiếng nấu cơm, tiếng gầm rú của lò luyện sắt và tiếng “đinh đinh đang đang” của rèn sắt phá vỡ . Khói đậm bốc lên, lửa tóe tung, mồ hôi rơi vãi. Tuy vất vả, nhưng từng cục sắt cứng đầu trong tay biến thành từng món công cụ và vũ khí tiện dụng, niềm vui sáng tạo và cảm giác chủ sức mạnh đó, khiến Tô Nguyệt và Lý Quân An tràn đầy động lực!

“Thủy tinh cung” ẩn sâu trong núi , còn đơn thuần là đào nguyên lánh đời nữa. Tiếng đinh tai nhức óc của những nhát búa rèn sắt vang lên, báo hiệu “thời đại thiết khí” của họ, ánh sáng vĩnh hằng , chính thức khai màn oanh liệt! Tiếp theo, họ sẽ dùng những món thiết khí tự tay rèn đúc , để cuộc sống trở nên sắc bén và vững chắc hơn!

 

Loading...