Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 2: Đã tìm thấy hang động trời sinh

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý nghĩ khiến tim nàng đập nhanh. Nếu thực sự một hang động, hơn nữa lối thác nước che khuất… thì đó quả là một nơi trú ẩn tự nhiên tuyệt vời! Kín đáo, an , gần nguồn nước!

Khát vọng sinh tồn lấn át tất cả. Tô Nguyệt cẩn thận quan sát địa hình. Để đến vị trí nghi là cửa hang, nàng tìm cách xuống đáy hẻm núi từ vách đá nàng đang , đó bám sát vách đá, tiếp cận từ phía bên cạnh thác nước. Rủi ro trong đó là điều hiển nhiên, đá trơn trượt, suối chảy xiết, lực tác động của thác nước…

Nàng hít mấy sâu khí đẫm nước, ánh mắt trở nên kiên định. Không còn đường lui nữa. Nàng bắt đầu tìm đường xuống. Mép vách đá bằng phẳng, một chỗ độ dốc nhẹ hơn, mọc đầy dây leo dai dẳng và cây bụi nhỏ. Nàng thận trọng dò dẫm, dùng búa địa chất hỗ trợ, quấn chặt dây đeo ba lô cổ tay, từng chút một dịch chuyển xuống. Mỗi bước chân đều đặt xuống cực kỳ cẩn thận, tránh những tảng đá lỏng lẻo và khu vực rêu trơn trượt. Những mép đá sắc nhọn cứa rách ống quần của nàng, để những vết m.á.u mới chân.

Quá trình xuống đáy hẻm núi kéo dài và đầy nguy hiểm. Khi nàng cuối cùng cũng đặt chân lên những tảng đá trơn nhẵn dòng nước bào mòn ở đáy hẻm núi, hai chân nàng mềm nhũn, gần như quỳ sụp xuống đất. Nước suối lạnh buốt ngay lập tức thấm ướt đôi giày leo núi của nàng. Nàng thở hổn hển, ngẩng đầu thác nước gần ngay mắt. Tiếng ầm ầm dữ dội đau màng nhĩ, những giọt nước b.ắ.n tung tóe như kim băng nhỏ li ti đập mặt và , ngay lập tức ướt sũng bộ quần áo vốn ẩm ướt của nàng, lạnh thấu xương.

Nàng áp sát vách đá ẩm ướt, trơn trượt, gian nan di chuyển về phía sườn thác nước. Áp lực gió do dòng nước va đập xuống hồ sâu ập tới tấp mặt nàng, gần như khiến nàng vững. Những tảng đá chân dòng nước xói mòn trở nên cực kỳ trơn láng, mỗi bước đều như đang múa lưỡi dao. Cuối cùng, nàng cũng lách đến phía , bên cạnh màn nước thác.

Nơi đây, tiếng thác gầm thét đạt đến cực điểm, chấn động cả lồng n.g.ự.c nàng cộng hưởng. Hơi nước b.ắ.n tung tóe tạo thành một màn sương trắng dày đặc, tầm cực kỳ hạn chế. Tô Nguyệt gạt nước mặt, cố gắng mở to mắt, về phía nơi nàng từng thấy điểm bất thường.

Màn nước thác! Dày đặc như một bức tường lưu động. ngay vị trí gần chân vách đá, dòng nước dường như một lực đẩy nhẹ lên , tản một chút, tạo thành một vùng tương đối thưa thớt. Xuyên qua màn sương mù mịt và những hạt nước b.ắ.n tung tóe, trái tim Tô Nguyệt như nhảy khỏi lồng ngực, nàng thấy!

Một cửa động hình vòm khổng lồ, đều! Tối đen như một cái miệng của mãnh thú im lìm, ẩn màn nước thác cuồng nộ!

Tìm thấy ! Chính là nó!

Cơn cuồng hỉ lập tức xua tan sự đau đớn và mệt mỏi thể. Tô Nguyệt chút do dự. Nàng hít một thật sâu, nín thở, bất ngờ hạ thấp , lao thẳng khe hở nơi dòng nước tương đối thưa thớt !

Lạnh buốt! Cuồng bạo! Một lực lượng khổng lồ tức thì từ đỉnh đầu, từ bốn phương tám hướng ép tới, tựa như vô nắm đ.ấ.m lạnh lẽo giáng mạnh thể. Dòng nước cuốn lấy nàng, xô đẩy nàng, tiếng gầm thét kinh thiên lập tức lấp đầy bộ đầu óc, chấn động đến nỗi não nàng tê dại. Nàng gần như vững, nhờ đôi tay nắm chặt lấy những khối đá lồi lõm, trơn trượt và lạnh buốt ở rìa cửa động mới cuốn trôi.

Trước mắt là một màn trắng xóa hỗn loạn, trong tai chỉ tiếng thác nước gầm thét điên cuồng. Nàng c.ắ.n chặt răng, dùng hết sức lực , tay chân cùng lúc, lăn bò lao về phía vài bước.

“Phụt——”

Tựa như xuyên qua một lớp màng nhớp nháp lạnh buốt. Áp lực khổng lồ đột ngột biến mất. Thân thể vì quán tính mà đổ nhào về phía , ngã mạnh xuống một bãi đá vụn tương đối khô ráo.

Thế giới tức khắc trở nên tĩnh lặng.

Không, là sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng thác nước gầm thét đinh tai nhức óc ngăn cách bên ngoài, biến thành một âm thanh nền trầm đục và xa xăm, tựa như tiếng nức nở sâu thẳm lòng đất vọng lên. Ánh sáng cũng đột ngột tối sầm, chỉ chút ánh trời yếu ớt từ màn nước thác ở cửa động phản chiếu , tạo thành một vầng sáng lay động, mờ ảo trong khí ngập nước.

Tô Nguyệt sấp mặt đất lạnh lẽo, thô ráp, ho sặc sụa, khạc nước mắc kẹt trong cổ họng. Nàng ướt sũng , run rẩy vì lạnh, nhưng cơn cuồng hỉ khi thoát khỏi hiểm cảnh khiến nàng nhịn mà hé miệng, bật tiếng.

Nàng thành công!

Nàng khó nhọc dậy, tựa lưng vách đá lạnh buốt, thở hổn hển. Đôi mắt bắt đầu thích nghi với bóng tối trong hang động. Nhờ vầng sáng lay động từ màn nước thác ở cửa động chiếu , nàng rõ cảnh tượng mắt.

Cửa động lớn, đủ để một chiếc xe tải . Dưới chân là mặt đất đá lởm chởm, phủ một lớp bụi khô và đá vụn nhỏ dày đặc. Vách động là đá màu sẫm, sờ cứng rắn và lạnh buốt, mang cảm giác nhẵn nhụi do dòng nước xói mòn. Không khí ẩm ướt, tràn ngập nước và một mùi đất đặc trưng của đá, tanh nồng, nhưng điều kỳ lạ là, hề ngột ngạt, ngược còn một cảm giác… lưu động?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-2-da-tim-thay-hang-dong-troi-sinh.html.]

Nàng ngẩng đầu, sâu bên trong hang động. Bóng tối, sâu thẳm vô biên. Một luồng khí yếu ớt, mang theo lạnh, đang như như lướt qua gò má nàng từ sâu thẳm bóng tối .

Có gió! Điều nghĩa là hang động thể chỉ một lối ! Hoặc cửa thông gió tự nhiên!

Phát hiện khiến Tô Nguyệt tinh thần phấn chấn. Nàng vịn vách động, nén chịu cơn đau dữ dội ở chân, chậm rãi dậy, dò dẫm bước trong động. Chiếc búa địa chất nắm chặt trong tay, là gậy chống, là vũ khí. Ánh sáng càng lúc càng tối, nàng đành chậm bước chân, cực kỳ cẩn thận dò từng bước, dùng búa địa chất gõ xuống mặt đất phía để thăm dò.

Đi chừng mười mấy thước, gian bên trong động dường như trở nên rộng rãi hơn. Bỗng nhiên, đỉnh đầu truyền đến một vệt sáng cực kỳ yếu ớt.

Tô Nguyệt đột ngột ngẩng đầu.

Chỉ thấy vòm động cao vút, ở độ cao gần như thể ước lượng bằng mắt thường, một khe nứt hẹp mở trong vách đá! Một tia sáng trời nhợt nhạt, tựa như ánh đèn sân khấu, thẳng tắp chiếu xuống từ khe nứt cao thể với tới , rõ ràng chiếu sáng một khu vực nhỏ phía .

Trong cột sáng, vô hạt bụi nhỏ lẳng lặng bay lượn.

Giếng trời! Cửa thông gió và nguồn sáng tự nhiên!

Nhịp tim Tô Nguyệt một nữa tăng tốc. Điều quả thực là ân huệ của trời! Nàng tham lam cột sáng thần thánh , như thể đang hấp thụ năng lượng sinh mệnh. Nhờ nguồn sáng quý giá , nàng rõ hơn phạm vi xung quanh. Hang động còn rộng lớn hơn nàng tưởng tượng, vòm động cao vút, gian kéo dài sâu bên trong, ẩn trong bóng tối càng thêm đậm đặc. Vách động còn nhẵn nhụi nữa, mà hiện lên những nếp gấp đá kỳ lạ và những cột đá, măng đá rủ xuống.

Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là, ở rìa cột sáng chiếu xiên, nàng thấy một âm thanh khác.

Róc rách… leng keng…

Nhỏ bé, nhưng rõ ràng.

Là tiếng nước! Khác với sự cuồng bạo của thác nước bên ngoài, đó là âm thanh nhẹ nhàng của dòng suối chảy!

Nàng theo âm thanh, dò dẫm bước ánh sáng lờ mờ. Vòng qua vài khối đá rơi khổng lồ, hình thù lởm chởm, cảnh tượng mắt chợt mở .

Một con sông ngầm!

Nó chảy từ bóng tối sâu thẳm hơn của hang động, rộng hai ba thước, dòng nước trong vắt thấy đáy, lấp lánh sóng gợn ánh sáng yếu ớt. Dòng nước êm đềm, lặng lẽ xói mòn những viên sỏi nhẵn nhụi lòng sông, rẽ một khúc, biến mất vách đá phía bên , chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. Không khí vì dòng nước chảy qua mà trở nên đặc biệt trong lành và ẩm ướt.

Nguồn nước! Hơn nữa là nước sống!

Tô Nguyệt thể kiềm chế sự xúc động nữa, nàng gần như lao đến bờ sông, vốc lấy dòng nước lạnh buốt, tham lam uống mấy ngụm lớn. Nước trong lành ngọt mát, mang theo chút lạnh của đá, tức khắc ẩm ướt cổ họng khô khốc như bốc khói và thể nàng. Nước cảm giác sạch hơn, an hơn nước trong hồ thác bên ngoài!

Nàng quỳ bên bờ sông, quanh hang động rộng lớn , nơi rào chắn tự nhiên (thác nước), cửa thông gió (giếng trời) và nguồn nước định (sông ngầm), một cảm giác an và thuộc về khó tả bỗng dâng trào.

Gà Mái Leo Núi

Chính là nơi đây. Hang động thiên khanh bí ẩn , chính là pháo đài và tổ ấm của nàng trong thế giới xa lạ và nguy hiểm !

 

Loading...