Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: FULL

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:24:41
Lượt xem: 651

Sau này Trịnh Thiển được người tốt giúp đỡ, thi đậu vào A Đại, trong một lần tình cờ nghe được Vương Thành An và Trần Dung cãi nhau, nhắc đến chuyện bị mắc kẹt trên núi hoang mười lăm năm trước.

Cô ấy tra hết các tin tức năm đó mới xác định được năm sinh viên bị mắc kẹt cùng thời điểm với thầy Trịnh và mọi người chính là Vương Thành An và đồng bọn.

Vì vậy, cô ấy mới muốn đi dạy kèm cho con trai của Vương Thành An, muốn tìm cơ hội hỏi xem họ có gặp thầy cô mình không.

Không ngờ, cơ hội dạy kèm đã bị Khương Hòa giành mất trước.

Chưa kịp để cô ấy đi hỏi, sự thật đã phơi bày.

Thật trớ trêu.

Cô ấy vậy mà còn muốn đi hỏi kẻ g.i.ế.c người xem có nhìn thấy nạn nhân không.

Cuốn băng ghi lại quá trình vợ chồng thầy Trịnh bị sát hại, cô ấy nhất định phải tìm thấy.

Thi thể của họ có lẽ đã bị chôn vùi dưới vực sâu.

Nhưng tội chứng, nhất định phải đưa ra ánh sáng.

“Tôi tìm thấy rồi!”

Một nam sinh ở tầng khác reo hò.

Trịnh Thiển vội vàng chạy tới.

Thì ra đó là một bức tường danh dự.

Cuốn băng được giấu sau tấm bằng khen của Vương Thành An, trên đó còn ghi lại những danh hiệu mà ông ta từng đạt được.

“Cút CMM đi!”

Trịnh Thiển gào thét, dùng ghế đập nát tấm bằng khen.

Lúc đầu những người đứng xem còn đứng im không hiểu chuyện gì.

Cho đến khi có người hét lên: “Đập hay lắm! Đập nát lũ cặn bã này!”

Trong phút chốc, đồ dùng cá nhân của Vương Thành An và Trần Dung trong trường đều bị đập nát.

-

Khi tiếng gầm rú của trực thăng cứu hộ vang lên trên bầu trời rừng núi.

Vương Thành An và đồng bọn còn đang lơ lửng trên mép vực, gào thét cầu cứu.

Còn tôi, Lâm Quy và Thanh Vân thì đang ngồi trên sườn núi phía sau ngắm hoàng hôn.

Thanh Vân nói:

“Dây thừng của bọn họ chỉ còn lại một sợi, lỡ đứt thật thì sao?”

Tôi thở dài: “Chị Thanh Vân, chị phải nhận thức rõ thân phận của mình chứ.”

Thanh Vân sửng sốt.

“Chúng ta là kẻ bắt cóc, nào có kẻ bắt cóc nào lại đi lo lắng cho sự an toàn của con tin?”

Tiếc là, vận may của bọn họ vẫn còn khá tốt.

Khi cảnh sát đến nơi, không có ai rơi xuống.

Khi Vương Thành An và đồng bọn bị áp giải xuống núi, dưới chân núi đã chật kín phóng viên.

Tất cả đều tranh nhau chụp ảnh những kẻ sát nhân m.á.u lạnh này.

Vương Thành An biết mình xong đời rồi, thậm chí không nói một lời biện hộ nào.

Ông ta chỉ hỏi một cách không cam lòng:

“'Kẻ Phán Xét' đâu? Bắt được chưa? Bọn họ sẽ bị kết án như thế nào?”

Cảnh sát chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi dời mắt đi như thể nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn:

“Tốt nhất là lo lắng cho bản thân mình trước đi.”

Còn Trần Dung, thì khóc lóc thảm thiết trước ống kính: “Chúng tôi có phải bị tử hình không? Con trai tôi phải làm sao? Con trai tôi còn nhỏ như vậy, không có cha mẹ bên cạnh thì nó lớn lên thế nào?”

Nữ cảnh sát áp giải bà ta không nhịn được mà mỉa mai:

“Có cha mẹ như hai người bên cạnh mới là bất hạnh lớn nhất của nó.”

Cuốn băng ghi hình mười lăm năm trước đã được sinh viên A Đại bảo vệ và giao nộp cho cảnh sát.

Vụ án gây chấn động dư luận này do có đầy đủ bằng chứng nên đã nhanh chóng được xét xử.

Vương Thành An bị kết án tử hình về tội g.i.ế.c người và h.i.ế.p dâm.

Trần Dung bị kết án tù chung thân.

Giang Khải và Từ Khang là đồng phạm, đều bị kết án 15 năm tù.

Ngày họ bị kết án, trời đổ cơn mưa lớn nhất trong nhiều tháng qua ở Thanh Thành.

Vương Thành An và đồng bọn bị còng tay dẫn ra khỏi tòa án, mặt mày xám xịt.

Vương Long vẫn đang bị truy nã.

Ông ta đã biến mất.

Giống như mười lăm năm trước, không tìm thấy tung tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-full.html.]

Có thể là do trời mưa đường trơn trượt, ngã xuống vực núi mà bọn họ từng phi tang xác.

Cũng có thể là xui xẻo, bị chó sói ăn thịt.

Hoặc là, do lương tâm cắn rứt, tự nhảy xuống vực tự thú.

Tôi thấy khả năng này không lớn, dù sao cũng là người đã sống yên ổn với tội ác trên vai mười lăm năm, tôi không cho rằng ông ta còn chút lương tâm nào.

Điều đáng tiếc duy nhất là, hài cốt của vợ chồng thầy Trịnh vẫn chưa được tìm thấy.

Thời gian quá lâu, địa hình đã thay đổi.

Nơi Vương Thành An và đồng bọn phi tang xác mười lăm năm trước đã trải qua nhiều lần sạt lở đất, hoàn toàn bị chôn vùi.

-

Một tháng sau khi sự việc kết thúc.

Cảnh sát vẫn đang rầm rộ truy tìm 'Kẻ Phán Xét'.

Nhưng đúng đêm hôm đó, một trận mưa đã xóa sạch mọi dấu vết trên núi.

Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài viết, đều là do học trò cũ của thầy Trịnh viết.

Trong số những người này có bác sĩ, có cảnh sát, có luật sư…

Có cả những người giáo viên giống như thầy.

Họ kể về thầy Trịnh trong ký ức của mình, thầy sống tiết kiệm, quanh năm cầm chiếc phích nước sơn bong tróc, dưới ánh mặt trời dạy cho họ những bài học quý giá nhất về cách làm người.

Có người hảo tâm đã quyên góp tiền xây trường học ở thị trấn nơi thầy Trịnh từng sống, rất nhiều cư dân mạng đã chung tay góp sức.

Mọi thứ đang dần đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Đúng lúc này, nam sinh A Đại tìm thấy cuốn băng đã hào hứng livestream trên mạng.

Cậu ta tuyên bố mình đã nhận được phần thưởng do 'Kẻ Phán Xét' gửi tặng.

Sẽ livestream mở hộp quà.

Trong chốc lát, hàng chục nghìn người đã đổ xô vào phòng livestream.

Tôi cũng nằm trên bãi cỏ công viên trường A xem, không biết cậu ta có thích món quà tôi chọn không.

“Nhanh lên, nhanh lên! Quà của 'Kẻ Phán Xét' đấy! Tò mò c.h.ế.t mất!”

“Sẽ là gì nhỉ? Tiền mặt?”

“Bạn ở trên sao lại phàm phu tục tử thế, tôi đoán là huy hiệu đại diện cho liên minh 'Kẻ Phán Xét'!”

“Đừng lề mề nữa! Mở ra đi!”

Dưới sự thúc giục của hàng loạt bình luận, cậu nam sinh hồi hộp xoa xoa tay.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Sau đó dùng d.a.o rọc giấy cắt hộp quà.

Thần bí lấy ra từ bên trong…

Một cây kẹo mút.

Nam sinh: “…”

Cư dân mạng: “…”

Tôi: “…”

Tôi hơi cạn lời nhìn Lâm Quy bên cạnh: “Hình như tôi đưa cho cậu cả hộp mà, sao lại đưa cho người ta có một cây thôi vậy?”

Cậu ta cà phất cà phơ lấy một cây kẹo từ trong túi ra.

Y hệt cây tôi mua.

Lâm Quy thản nhiên xé vỏ rồi nhét vào miệng, hai má phồng lên một cục, lúng búng nói:

“Tôi định bẻ đôi rồi đấy, mà nó bị vỡ, đành phải đưa nguyên cây.”

Tôi: “…”

Cậu ta ngửa người nằm trên bãi cỏ, nhắm mắt phơi nắng.

“Nắng đẹp thật đấy.”

Phải, nắng đẹp thật.

Tôi học theo hắn nằm xuống, khóe mắt dường như nhìn thấy Trịnh Thiển đang nhìn tôi từ cửa sổ tòa nhà giảng dạy đối diện.

Nhìn lại lần nữa thì đã không thấy đâu.

Gió thổi nhè nhẹ.

Tôi hỏi:

“Nghe thấy không?”

“Nghe thấy gì?”

“Hình như tiếng gió thổi từ vực sâu, và tôi nghe thấy tiếng cảm ơn ở trong đó.”

-Hết-

Loading...