Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 4: Chuột Bạch 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-17 01:41:58
Lượt xem: 535

Hôm sau, Ân Mẫn ăn mặc đặc biệt kỹ lưỡng, thậm chí còn mua quần áo và giày mới để phối với chiếc vòng tay đó.

Trước khi đi dự tiệc sinh nhật, cô ta nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong thì cau mày nhìn tôi, nói với vẻ khó chịu:

"Mày, đi cùng tao."

Tôi ôm sách, run rẩy lắc đầu: "Không... tôi còn phải ôn tập."

Ân Mẫn giật lấy cuốn sách của tôi, xé làm đôi rồi ném vào mặt tôi, chửi rủa:

"Loại người như mày có đọc bao nhiêu sách cũng chỉ là tầng lớp bần cùng trong xã hội thôi."

Cô ta cười lạnh, khoác vai tôi, nói: "Sợ gì chứ, tao đưa mày đi mở mang tầm mắt, chỉ là chơi trò chơi thôi mà."

Sau khi ép tôi lên chiếc xe sang, cô ta không nhịn được lẩm bẩm: "Cái quy tắc c.h.ế.t tiệt gì thế này, còn bắt buộc phải mang theo một con chuột bạch."

Tôi cụp mắt, đáy mắt tối sầm.

Đây là tiếng lóng trong giới của họ. Những học sinh yếu thế, không có gia thế, không có khả năng phản kháng được gọi là chuột bạch, là công cụ để họ bắt nạt và mua vui.

Bữa tiệc sinh nhật tối nay, chắc chắn Tiêu Duệ đã chuẩn bị một tiết mục đặc biệt.

Đến biệt thự riêng của nhà họ Tiêu, Ân Mẫn đưa tôi vào trong. Hiện trường đã có khá nhiều người, những người cầm ly rượu vang đỏ, mặc lễ phục sang trọng đều là những học sinh giàu có, có thế lực trong trường.

Có cả hội trưởng hội học sinh nổi tiếng, đội trưởng đội bóng rổ, thậm chí còn có cả ngôi sao học đường đã đóng hai bộ phim thần tượng.

Còn ở một góc khác, bốn, năm học sinh ăn mặc giản dị, rẻ tiền, đang đứng nép mình bên tường, vẻ mặt lo lắng bất an.

Ân Mẫn đẩy tôi về phía đó: "Đó là chỗ của mày."

Tôi loạng choạng, ngã dúi dụi vào giữa những người đó.

Có một nam sinh hỏi Ân Mẫn: "Cậu mang đến người này xinh quá, chúng tớ không nỡ làm đau chuột bạch đâu."

Ân Mẫn liếc nhìn tôi, nói bóng gió: "Xinh đẹp chẳng phải càng tốt sao, còn có thể chơi thêm trò khác nữa. Lần này cậu mang ai đến thế?"

Người đó nói: "Người mờ nhạt trong khoa của chúng tớ, mọt sách, tên là Lâm Quy, nghe nói là trẻ mồ côi, làm chuột bạch thì quá hợp lý rồi."

Họ nói về chúng tôi như thể đang nói về những đồ vật vậy.

Tôi sợ hãi nép mình trong góc, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải cậu nam sinh tên Lâm Quy kia.

Cậu ta để mái tóc dày, đeo kính dày cộp, lúc này đang rụt rè trốn sau lưng một cô gái.

Đám đông cười ồ lên: "Nhìn cái dáng vẻ nhát gan của cậu ta kìa! Ha ha ha, đồ hèn nhát."

Mãi đến khi Tiêu Duệ mặc bộ lễ phục được chuẩn bị kỹ lưỡng bước ra, cả hội trường mới im lặng. Cậu ta nhìn chúng tôi, ánh mắt lóe lên tia phấn khích: "Gần đây tâm trạng tôi rất tệ, phải chơi một trò chơi để xả stress mới được."

"Tiêu thiếu gia, chúc mừng sinh nhật." Ân Mẫn đưa món quà mình đã chuẩn bị, cố tình để lộ chiếc vòng tay trên cổ tay.

Tiêu Duệ liếc nhìn, sắc mặt biến đổi.

Cậu ta nắm chặt cổ tay cô ta, nghiến răng: "Đây... là đồ của cô?"

Ân Mẫn thấy lạ, nhưng không nhận ra sự nguy hiểm trong giọng nói của cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-4-chuot-bach-2.html.]

Cô ta chỉ ngây người nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: "Đây là do mẹ tôi tự tay làm, độc nhất vô nhị..."

Chưa nói hết câu, cô ta đã bị Tiêu Duệ đẩy mạnh vào giữa chúng tôi.

Giữa tiếng hét thất thanh của Ân Mẫn, Tiêu Duệ nhìn chằm chằm vào cô ta, nở nụ cười nham hiểm:

"Tốt lắm, hôm nay lại có thêm một con chuột bạch nữa rồi."

-

Sắc mặt Ân Mẫn trắng bệch, cô ta ngơ ngác hỏi ngược lại: "Ý anh là gì? Anh muốn coi tôi là chuột bạch ư? Tiêu thiếu gia, anh say rồi à? Tôi là Ân Mẫn, bố tôi là viện trưởng Ân đấy!"

Những cậu ấm cô chiêu khác cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người sợ mất lòng còn cố gắng hòa giải:

"Tiêu thiếu gia, cô ấy có chỗ nào đắc tội với anh thì chúng ta nói chuyện riêng được không?"

Chỉ nghe thấy Tiêu Duệ cười lạnh, vẻ mặt đầy sát khí:

"Các người không tò mò tôi đang tìm ai trong mấy ngày nay sao? Một tuần trước, tôi suýt bị siết cổ c.h.ế.t trong gara, kẻ đó tấn công từ phía sau, tôi chỉ giật được một đoạn vòng tay."

Cậu ta lấy đoạn vòng tay bị đứt ra từ trong túi, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì đoạn vòng tay nhỏ này giống hệt chiếc vòng trên tay Ân Mẫn, thậm chí cả vết đứt cũng khớp nhau.

Tiêu Duệ tiến lên, bóp cổ Ân Mẫn, nói: "Chiếc vòng này là độc nhất vô nhị, nhưng cô đã tự mình nói rồi, Ân Mẫn, sao tôi không thấy cô có sức mạnh như vậy nhỉ?"

Vì muốn trả thù, cậu ta dùng hết sức, Ân Mẫn vùng vẫy dữ dội, mặt đỏ bừng, sau khi thoát ra được thì nằm sụp xuống đất ho sặc sụa.

Cô ta phải mất một lúc mới hoàn hồn, rồi nhớ đến tôi, chỉ tay vào tôi với vẻ mặt kinh hoàng:

"Là của cô ta! Chiếc vòng tay này là của cô ta!"

Còn tôi thì tỏ vẻ ngây ngô, mặt mày tái mét lắc đầu:

"Không phải tôi, không phải tôi..."

Ân Mẫn lao đến định đánh tôi, nhưng lại bị Tiêu Duệ đá văng ra. Cậu ta nhếch mép: "Cô coi tôi là đồ ngốc à?"

Ân Mẫn đột nhiên nhớ ra điều gì đó:

"Bạn cùng phòng của tôi, Trương Lệ Lệ và Trịnh Thiến có thể làm chứng! Họ đã có mặt ở đó!"

Hai cô gái đó không đủ tư cách để tham gia bữa tiệc sinh nhật kiểu này, bây giờ chắc đang ở ký túc xá.

Ân Mẫn trực tiếp gọi điện thoại qua, vừa kết nối thì điện thoại đã bị Tiêu Duệ giật lấy. Hắn ta mất kiên nhẫn hỏi:

"Chiếc vòng trên tay Ân Mẫn, rốt cuộc là của ai?"

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rõ ràng là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ nghe thấy Tiêu Duệ gào lên: "Mẹ kiếp, rốt cuộc là của ai!"

Giọng nữ hoảng loạn vội vàng nói: "Tất nhiên là của Ân Mẫn! Tiêu thiếu gia, có phải con tiện nhân Khương Hòa kia đã nói bậy nói bạ gì không? Cô ta toàn nói bậy…"

Cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức.

Loading...