Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:15
Lượt xem: 471

Loạng choạng bước ra ngoài.

Bệnh viện đã bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, tôi chỉ có thể nhìn từ xa.

Em trai tôi từ nhỏ đã rất kiên cường.

Ngã xuống chưa bao giờ khóc, bị ốm vẫn sẽ mỉm cười an ủi tôi, bảo tôi đừng lo lắng.

Lần này, xin em hãy kiên cường thêm lần nữa...

Có rất nhiều người mang hoa đến trước cổng bệnh viện.

Họ còn giăng biểu ngữ ghi: [Mong cậu bé anh hùng Trần Nham vượt qua cơn nguy kịch].

Gió rất to, tôi từ từ rơi nước mắt.

Thật mỉa mai.

Em trai tôi, người hôm qua còn bị sỉ nhục, hôm nay đã trở thành anh hùng.

Cư dân mạng thật đáng sợ, có thể dìm một người xuống bùn, cũng có thể nâng người đó lên trời.

Tôi lạnh lùng nhìn họ, khi quay người bước ra ngoài, tôi nhìn thấy một bà cô mặc áo bệnh nhân ngồi trong sân, nắm tay người nhà khóc lóc.

"Tôi thực sự không ngờ sự thật lại như vậy, lúc đó tôi còn xông vào phòng bệnh của cậu bé để mắng chửi người ta, bây giờ chỉ cần nghĩ lại, tôi hối hận đến mức tim đau như chết, đứa trẻ tốt như vậy, sao lại bị hại thành ra thế này, tôi xin lỗi hai chị em họ..."

Đó là bà cô đã xông vào phòng bệnh chỉ vào em trai tôi mắng chửi hôm đó.

Lúc này bà ta ôm ngực, còn đau khổ hơn cả tôi.

Tôi chỉ thấy buồn cười.

Ngô Phong kích động dư luận quả thực đáng hận, nhưng những người a dua theo dòng nước chưa bao giờ là vô tội.

Hãy ăn năn đi.

Tốt nhất là sống trong sự tự trách cả đời.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

13

Tôi ngồi trong xe bên đường từ sáng đến tối.

Cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của anh Mạnh:

"Thanh Vân... chia buồn cùng em."

Tôi sững sờ hồi lâu, đáp lại một tiếng:

"Em biết rồi."

Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi đạp mạnh ga, lái xe đến nhà máy ở ngoại ô, nhưng lại nhìn thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát ở cửa.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tôi bất chấp tất cả cầm d.a.o bước xuống xe, đột nhiên một chiếc xe phanh gấp trước mặt tôi, Khương Hòa mở cửa xe:

"Lên xe nhanh!"

Tôi phớt lờ cô ta, tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên cổ tôi đau nhói, giây tiếp theo đã bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong một tầng hầm xa lạ, Lâm Quy và Khương Hòa ngồi trước mặt tôi.

"Cảnh sát đột nhiên tìm đến, đánh ngất cô cũng là bất đắc dĩ, mong cô lượng thứ."

Tôi ngồi đó với vẻ mặt vô cảm:

"Bọn họ đâu?"

"Đã được cứu rồi."

Không khí im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-8.html.]

Tôi như thể trong chớp mắt đã cạn kiệt sức lực, không thể chống đỡ thêm nữa, nằm xuống, vùi mặt vào cánh tay gào khóc.

Lâm Quy và Khương Hòa không ai lên tiếng.

Cứ như thể... họ đã quen với những điều này rồi.

Họ thực sự rất lợi hại, một tuần sau khi Tưởng Minh Vũ và những người khác được cứu, cảnh sát vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về tôi.

Anh Mạnh được tôi nhờ vả, đã an táng em trai ở một nghĩa trang bí mật.

Mỗi đêm tôi nhắm mắt lại, trước mắt đều là hình ảnh em trai vây quanh tôi gọi "chị ơi".

Tôi dường như đột nhiên mất đi ý nghĩa của sự sống.

Sống qua ngày như một xác c.h.ế.t biết đi.

Vụ án Tưởng Minh Vũ, Lâm Mộng, Ngô Phong vu khống, xúc phạm nhân phẩm dẫn đến cái c.h.ế.t do tự tử đã được tuyên án.

Lâm Mộng và Ngô Phong do đã đủ tuổi vị thành niên và tình tiết nghiêm trọng, bị phạt tù hai năm.

Tưởng Minh Vũ lại vì lợi dụng sơ hở và chưa đủ tuổi vị thành niên, chỉ bị phạt tám tháng.

Hôm đó tôi đứng trên sân thượng.

Cảm thấy sống thật vô vị.

Chi bằng đi cùng em trai còn hơn.

Ngay khi tôi sắp bước ra khỏi bước đó, giọng nói của Khương Hòa đột nhiên vang lên từ phía sau:

"Cô cam tâm sao?"

Tôi quay đầu nhìn cô ta.

Khương Hòa vẻ mặt lạnh nhạt:

"Cô hài lòng với hình phạt này sao?"

Tôi cười:

"Không hài lòng thì có thể làm gì?"

Khương Hòa nhếch mép:

"Hủy hoại một người không nhất thiết phải dùng bạo lực, Tưởng Minh Vũ là một kẻ có lòng ghen tị cực kỳ mạnh mẽ, hắn ta sẽ tự kéo mình xuống địa ngục, còn điều chúng ta cần làm là giúp hắn ta tìm đường xuống địa ngục."

14

Tôi thực sự không cam tâm.

Vậy thì chờ thêm tám tháng nữa thì đã sao.

Tám tháng sau, cha mẹ Tưởng Minh Vũ đưa hắn ta rời khỏi thành phố, đến một thành phố biển xa xôi.

Để giúp hắn ta thoát khỏi thân phận tội phạm, hắn ta đã đổi tên, phẫu thuật thẩm mỹ.

Bắt đầu học lại cấp ba, và ngay khi vào trường đã giành được vị trí thứ nhất.

Tôi đã vô số lần ngồi trong quán cà phê trước cổng trường của hắn ta.

Nhìn hắn ta cười rạng rỡ bước ra khỏi trường, thầy cô vỗ vai hắn ta với vẻ mặt đầy an ủi, bên cạnh cũng tụ tập rất nhiều bạn bè.

Hắn ta thật sự rất vui vẻ.

Đến một nơi mới, thay đổi diện mạo, cuối cùng cũng lại trở thành tâm điểm của mọi người, có được tất cả những gì mình muốn.

Nhưng tất cả những điều này... đã được sự đồng ý của tôi chưa?

Một tháng sau, Lâm Quy với tư cách là học sinh chuyển trường đã nhập học vào trường của hắn ta, học cùng lớp với hắn ta.

Ngay trong kỳ thi tháng đầu tiên đã vượt qua Tưởng Minh Vũ, giành được vị trí thứ nhất.

Tưởng Minh Vũ sững sờ.

Loading...