Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 6
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:12
Lượt xem: 558
Trong phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Phong và Lâm Mộng, Tưởng Minh Vũ đã hiểu ra mình đang ở đâu.
Toàn bộ phần thân trên của hắn ta bị trói, hắn ta kinh hãi nhìn xung quanh, giây tiếp theo tức giận chất vấn:
"Tao bị trói có phải là do mày không?"
Ngô Phong hai ngày không ăn gì, lại trải qua dày vò tinh thần lâu như vậy, lúc này nằm co ro ở góc tường khịt mũi:
"Có phải mày đã dùng đoạn video giám sát ở nhà vệ sinh nữ kia kích thích con khùng bên ngoài kia rồi không? Nếu không thì sao cô ta lại bắt mày chứ."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tưởng Minh Vũ im lặng không nói.
Ngô Phong đột nhiên phát điên:
"Đều tại mày! Là mày nói với tao, nếu chuyện này ầm ĩ lên, người đầu tiên trừng trị Trần Nham nhất định sẽ nổi tiếng, tao mới tìm người đánh hội đồng nó, mua thủy quân phát động bạo lực mạng! Đều là tại mày!"
Kính của Tưởng Minh Vũ vỡ một mảnh, hắn ta nhìn Ngô Phong thờ ơ nói:
"Bây giờ lại đổ lỗi cho tao? Lúc đó tao chỉ nói với mày một câu thôi, tao có bảo mày hành động đâu, lúc được cả mạng khen ngợi sao mày không nói là tại tao?"
Giọng điệu hả hê hoàn toàn chọc giận Ngô Phong.
Hắn ta kéo lê thân thể mệt mỏi bò dậy, lao về phía Tưởng Minh Vũ.
Nhưng thể lực của Tưởng Minh Vũ hiện tại tốt hơn hắn ta rất nhiều, rất nhanh đã biến thành cuộc ẩu đả một chiều.
Ngô Phong đang bị đánh bỗng nhiên khựng lại.
Bởi vì trong tai hắn ta vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông:
"Hỏi Tưởng Minh Vũ tại sao lại hại Trần Nham?"
Hắn ta thậm chí không biết chiếc tai nghe nhỏ đã được nhét vào tai mình từ lúc nào.
Nhất thời sững sờ.
Tôi lạnh lùng nhìn màn hình, giật lấy micro từ tay Lâm Quy, mặt không cảm xúc nói:
"Hôm nay tôi đã gặp em gái cậu, trông rất đáng yêu đấy."
Đồng tử Ngô Phong co rút lại.
Hắn ta đạp Tưởng Minh Vũ một cái, thở hổn hển lùi về góc tường, bình phục giọng nói:
"Chúng ta đánh nhau ở đây không có ý nghĩa gì cả."
Tưởng Minh Vũ cười khẩy một tiếng, cũng ngồi xuống.
Ngô Phong dừng một chút rồi hỏi:
"Trần Nham đắc tội với mày à? Sao mày lại hãm hại nó?"
Tưởng Minh Vũ nghe vậy sững người, dời mắt đi:
"Nó cũng đâu có đắc tội với mày, mà là lực lượng chủ yếu của cuộc bạo lực mạng đấy."
"Ồ! Mày với tao không giống nhau, cậu ấm à, ai mà không biết nhà mày giàu, thành tích lại tốt, bảo bối trong mắt thầy cô, mày hãm hại Trần Nham như vậy, chắc nó đã đắc tội với mày rồi nhỉ?"
Thấy Tưởng Minh Vũ vẫn không nói gì, Ngô Phong đổ mồ hôi lạnh.
Bắt đầu xúi giục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-6.html.]
"Ở đây chỉ có mấy người chúng ta thôi, mày còn không dám nói, gan mày nhỏ thật đấy."
Tưởng Minh Vũ nhìn xung quanh.
Quả thật, ngoài hắn ta ra chỉ có Ngô Phong và Lâm Mộng.
Lâm Mộng nằm trên đất, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Minh Vũ cười tự giễu:
"Ghét một người cần lý do sao?"
10
Tưởng Minh Vũ xuất thân trong gia đình giàu có.
Từ nhỏ bố mẹ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn ta, trước khi học cấp 3 hắn ta luôn đứng nhất, được tất cả mọi người khen ngợi và chú ý.
Nhưng từ khi lên cấp 3, mọi thứ đã thay đổi.
Sau khi có kết quả kiểm tra tháng đầu tiên, hắn ta tự tin đi xem bảng xếp hạng, lại thấy mình đứng thứ hai.
Người đứng nhất là một nam sinh tên Trần Nham.
Ban đầu hắn ta cho rằng đó chỉ là một sự cố, nhưng sau đó, Trần Nham luôn chiếm giữ vị trí đầu bảng, chưa từng rớt xuống.
Tưởng Minh Vũ đứng trước bảng xếp hạng, nghe những lời khen ngợi vốn thuộc về mình giờ lại dành cho Trần Nham, trong lòng nảy sinh sự ghen tị chưa từng có.
Nếu nhà Trần Nham giàu có, ngày nào cũng đi học thêm thì cũng thôi.
Nhưng gia cảnh nhà nó lại rất bình thường, cũng không có tiền thuê gia sư nổi tiếng.
Nó chỉ chăm chỉ hơn người khác, thật sự rất chăm chỉ.
Trước một kỳ thi quan trọng, Tưởng Minh Vũ đã cố tình đến gần nó, nói rằng ở nhà có máy chơi game đời mới nhất, còn có truyện tranh mới ra lò, mời nó cùng chơi.
Muốn dùng sự cám dỗ mà những nam sinh mười mấy tuổi không thể cưỡng lại được này để khiến cậu ta không còn tâm trí học hành.
Nhưng lúc đó, Trần Nham chỉ ngẩng đầu lên khỏi bài tập, mỉm cười ngại ngùng với hắn ta:
"Cảm ơn cậu, nhưng tớ vẫn chưa làm xong bài tập."
Sau đó, dưới sự thuyết phục liên tục của tôi, Trần Nham đã đến đó một lần.
Lần đó cậu ta thực sự rất vui, mắt không rời khỏi màn hình trò chơi.
Tưởng Minh Vũ ban đầu tưởng rằng cậu ta sẽ nghiện, nhưng không ngờ rằng khi buông tay cầm trò chơi xuống, cậu ta không hề lưu luyến, thậm chí còn lấy ra một bộ bài tập từ trong cặp, hỏi rằng liệu có thể thảo luận với hắn ta một bài toán không.
Tưởng Minh Vũ gần như phát điên.
Có Trần Nham ở đó, người khác sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn ta.
Bố mẹ luôn cau mày nhìn phiếu điểm, hỏi hắn ta tại sao ngay cả vị trí thứ nhất cũng không đạt được.
Gặp phải bài toán khó, giáo viên luôn chọn Trần Nham trước tiên.
Những cô gái lén nhìn bên ngoài lớp học mỗi ngày, ánh mắt cũng luôn hướng về Trần Nham.
Tưởng Minh Vũ không cam tâm, rõ ràng trước đây tất cả những thứ này đều thuộc về hắn ta.
Nếu...
Nếu không có Trần Nham, tất cả những thứ này sẽ lại là của hắn ta.