Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:11
Lượt xem: 595

Sau khi cúp máy, tôi đội mũ, đeo khẩu trang ra khỏi cửa, tránh camera giám sát, lái xe đến cổng trường cấp 3 số 7.

Bây giờ học sinh cấp 3 vẫn chưa tan học, quán ăn vặt gần trường vắng tanh, một cô bé tiểu học ngồi bên trong, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Tôi nhận ra ngay đó là em gái của Ngô Phong, trong điện thoại của Ngô Phong có ảnh của cô bé.

"Cháu ngồi đây làm gì thế?"

Tôi mua chút đồ ăn vặt ngồi xuống cạnh cô bé.

Giả vờ như vô tình hỏi một câu.

Cô bé có vẻ buồn bã nói: "Anh trai cháu hôm qua không về nhà, cũng không nhắn tin cho cháu, cháu đến trường đợi anh ấy."

Khóe miệng tôi nở nụ cười lạnh lẽo:

"Anh trai cháu... anh ấy khỏe chứ?"

"Anh trai cháu rất khỏe, anh ấy sẽ xem phim hoạt hình với cháu, còn dạy cháu vẽ nữa."

Tôi nhìn cô bé, nét mặt không chút cảm xúc.

Kẻ bạo lực mạng, những anh hùng bàn phím cũng có người mà họ quan tâm sao?

Nếu đưa cô bé đến trước mặt Ngô Phong, chắc hắn ta sẽ suy sụp, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hả hê...

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Là tin nhắn của hacker có nickname là Trial mà anh Mạnh giới thiệu:

[Tưởng Minh Vũ hiện không ở trường cấp 3 số 7, hắn ta xin nghỉ hai ngày rồi, bây giờ đang ở nhà, bố mẹ hắn ta không có nhà, đây là địa chỉ và số điện thoại của hắn ta.]

Tôi tắt màn hình, nhìn chằm chằm vào em gái Ngô Phong.

Một lúc sau, tôi cúi người xuống, nói bên tai cô bé bằng giọng độc ác:

"Anh trai cháu là người xấu, anh ta đã hại c.h.ế.t một người rất tốt."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Khi bước ra khỏi quán ăn vặt, tôi nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của cô bé phía sau.

Tôi không ngoảnh đầu lại, lái xe đến nhà Tưởng Minh Vũ.

Từ ba giờ chiều đến khi trời tối, nhà hắn ta vẫn không bật đèn, có thể thấy Tưởng Minh Vũ cũng biết mình đang gặp nguy hiểm.

Nhưng con phố này rất đông đúc, tôi không thể xông thẳng vào.

Chờ đến khi vắng người hơn, tôi gọi điện cho hắn ta.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, "Để đồ ăn ngoài cửa."

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi là cảnh sát của cục công an, số hiệu 343245, mục tiêu tiếp theo của kẻ bắt cóc học sinh trường cấp 3 số 7 có thể là anh, nhà anh đã không còn an toàn, mời anh lập tức xuống lầu theo tôi về cục để được bảo vệ."

Chỉ nghe thấy Tưởng Minh Vũ hoảng hốt bắt đầu thu dọn đồ đạc:

"Được, được, được, tôi xuống ngay!"

Không đến mười phút, hắn ta đeo ba lô đen ra khỏi nhà, không chút do dự mở cửa xe ngồi vào, rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Cảnh sát các anh vẫn đáng tin cậy hơn, nhưng mà..."

Hắn ta nghiêng người nhìn tôi:

"Các anh không cần mặc đồng phục sao?"

Tôi quay đầu lại, hắn ta nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi, tôi lập tức xịt thuốc mê.

Giờ thì, người đã đủ rồi.

8

Trên đường trở về nhà máy bỏ hoang, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Chạy vào trong xem thì mới phát hiện Lâm Mộng và Ngô Phong đã biến mất, trên đất là sợi dây bị cắt đứt.

May mắn thật...

Tôi tự giễu kéo khóe miệng, xem ra sắp kết thúc rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-5.html.]

Chắc họ sẽ nhanh chóng dẫn cảnh sát đến đây, thời gian của tôi không còn nhiều.

Tôi lôi Tưởng Minh Vũ từ trên xe xuống, đóng cửa nhà xưởng lại, vừa định kéo hắn ta vào trong thì cửa sắt đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa.

Tôi nín thở, như lâm đại địch.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói nghi ngờ của một cô gái:

"Ơ? Cửa không khóa."

Tiếp theo, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy một nam một nữ đeo mặt nạ đứng ở cửa, trên tay còn xách theo thứ gì đó.

Tôi nhìn kỹ, đột nhiên mở to mắt.

Họ đang kéo Lâm Mộng và Ngô Phong!

Chàng trai ném Ngô Phong xuống đất một cách tùy tiện, lười biếng nói:

"Giúp cô bắt được hai con chuột rồi đấy, không cần cảm ơn."

Thấy tôi vẫn im lặng, cô gái vẫy tay: "Chúng tôi đến để giúp cô, tự giới thiệu một chút, chúng tôi là Thẩm phán, chuyên xét xử những kẻ lọt lưới pháp luật, anh ấy chính là hacker mà anh Mạnh giới thiệu cho cô, Trial."

Trial, xét xử.

Thì ra là họ.

Chàng trai tự mình kéo Ngô Phong và Lâm Mộng vào trong, giọng điệu tùy ý:

"Nếu không có tôi, cách trốn tránh vụng về của cô đã bị các camera giám sát bắt được từ lâu rồi, còn đoạn video của Lâm Mộng lúc đầu, là tôi giúp cô đưa ra ánh sáng, bây giờ cô có thể tin tưởng chúng tôi rồi chứ."

Tôi quay người bước theo:

"Cảm ơn."

Chàng trai tên là Lâm Quy, cô gái tên là Khương Hòa.

Họ nhanh chóng tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt thật.

Tôi hơi ngạc nhiên, "Không cần ngụy trang sao?"

Khương Hòa nghi ngờ, "Cô sẽ nói ra ngoài sao?"

Tôi lắc đầu, Khương Hòa lập tức xòe tay:

"Vậy thì được rồi."

Họ rất chuyên nghiệp giúp tôi trói mấy người lại.

Tôi vừa định thẩm vấn Tưởng Minh Vũ thì Khương Hòa ngăn tôi lại nói:

"Cô có biết tại sao rõ ràng đã tung ra video hai người bọn họ nhận lỗi nhưng vẫn có nhiều người không tin như vậy không?"

Tôi dừng động tác, nhìn cô ấy đầy khó hiểu.

Chỉ thấy Khương Hòa nhanh nhẹn lắp đặt camera ẩn trong một nhà xưởng kín, sau đó ném Tưởng Minh Vũ, Ngô Phong, Lâm Mộng vào trong.

Cô ấy đóng cửa lại nói:

"Bởi vì con người luôn suy diễn theo hướng âm mưu, nhưng nếu là quay lén thì lại khác, thủ pháp quay lén thường khiến người xem có cảm giác như đang nhìn trộm, họ chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy một cách lén lút."

Lâm Quy búng tay.

Tôi nhìn sang, thấy anh ta chỉ vào điện thoại của tôi.

Anh ta gửi cho tôi một đường link, click vào là một phòng livestream, hình ảnh chính là ba người Tưởng Minh Vũ, họ đang dần dần tỉnh lại.

Chưa đầy một phút, phòng livestream lập tức tràn vào hàng vạn người:

[Đây là gì? Trò chơi nhập vai? Thoát khỏi mật thất?]

[Chờ đã... đây chẳng phải là hai học sinh mất tích gần đây sao? Bây giờ trói ba người rồi?]

[Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Kẻ bắt cóc livestream? Gan to thật!]

[Đợi tôi chia sẻ link livestream vào group lớp nhé! Quá kích thích!]

[Họ muốn làm gì vậy...]

[Các bạn không thấy đáng sợ sao?]

Loading...