Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 3
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:08
Lượt xem: 525
Giờ tan học, tôi lái xe chờ trước cổng trường cấp 3 số 7.
Học sinh lần lượt ra về hết, Lâm Mộng và Ngô Phong nối đuôi nhau đi ra.
Hai người hình như vừa xảy ra xung đột, Ngô Phong đột nhiên kéo Lâm Mộng vào con hẻm, tiếng cãi vã nhanh chóng vang lên.
Lâm Mộng hét lên: "Anh ta tự tử rồi!"
Ngô Phong hạ giọng nói: "Đừng có gào lên như thế, anh ta tự tử thì liên quan gì đến chúng ta, là do khả năng chịu đựng của anh ta quá kém, bây giờ cậu la lối có ích gì? Ban đầu chẳng phải cậu cố ý đổ oan cho anh ta sao?"
"Tớ chỉ muốn trả thù anh ta một chút thôi, ai bảo anh ta từ chối lời tỏ tình của tớ, tớ nhảy xuống hồ cũng là vì anh ta? Tớ chỉ hơi tức giận... nhưng tớ không muốn anh ta chết..."
"Chuyện đã đến nước này rồi, cậu nghe tớ, chúng ta mua thêm một đám dư luận viên, học kỳ trước ở nhà vệ sinh nữ, cậu nhìn thấy con gián hét lên, Trần Nham có phải đã xông vào không, chúng ta lấy đoạn camera giám sát đó ra, nói Trần Nham là kẻ phạm tội quen thuộc, thường xuyên vào nhà vệ sinh nữ, như vậy dù anh ta có c.h.ế.t cũng là tự tử vì xấu hổ."
Lâm Mộng sợ hãi khóc òa lên.
Ngô Phong liền tưởng cô ta đồng ý, hai người đi ra khỏi hẻm.
Ngô Phong vừa cầm điện thoại vừa chửi rủa:
"Mẹ kiếp, sao không gọi được xe vậy!"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi lái xe dừng trước mặt bọn họ, đeo khẩu trang hỏi:
"Lên xe không?"
Ngô Phong do dự một lúc rồi mở cửa xe, Lâm Mộng nói nhà cô ta ở ngay phía trước, định đi bộ về, tôi gọi cô ta lại:
"Em cũng lên đi, tôi đi về phía trước, tiện đường, không lấy tiền em đâu."
Lâm Mộng lên xe rồi cười với tôi:
"Chị gái, cảm ơn chị nhé."
Qua gương chiếu hậu.
Tôi lạnh lùng nhìn vào mắt cô ta:
"Không cần cảm ơn, đây là những gì các người đáng phải nhận."
Lâm Mộng sững người, cô ta đột nhiên trợn to mắt, hét lên: "Là chị! Xuống xe... tôi muốn xuống xe!"
Cô ta hoảng sợ định mở cửa xe, giây tiếp theo cả người mềm nhũn.
Còn Ngô Phong bên cạnh đã sớm bị thuốc mê phát tác, ngất đi.
Tôi nhìn hai người ở ghế sau, mặt không cảm xúc lái xe về phía vùng ngoại ô.
5
Lâm Mộng và Ngô Phong tỉnh dậy vào buổi tối.
Nhà máy bỏ hoang không bật đèn.
Tôi ngồi trước mặt bọn họ, xem nhật ký trò chuyện của họ với gia đình trong điện thoại, chỉ cảm thấy mỉa mai.
Chiều nay Ngô Phong còn nhắn tin cho em gái, bảo cô bé học thêm xong thì về nhà sớm, đừng chạy lung tung ở ngoài.
Còn Lâm Mộng thì làm nũng với anh trai, đòi điện thoại đời mới nhất.
Bọn họ cũng có người thân, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Tôi không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-3.html.]
Ánh sáng mờ ảo của điện thoại chiếu lên mặt tôi, trắng bệch.
Ngô Phong tỉnh dậy trước nhìn thấy cảnh này liền sợ hãi đến mức ngất đi lần nữa.
Lâm Mộng toát mồ hôi lạnh nhìn tôi, sợ hãi vùng vẫy cơ thể bị trói, co rúm vào góc.
Sau khi nhắn tin cho bố mẹ bọn họ nói rằng tối nay không về, tôi trực tiếp hất một chậu nước vào mặt Ngô Phong đánh thức hắn ta.
Hắn ta run rẩy:
"Cô rốt cuộc là ai? Cô muốn bao nhiêu tiền?"
Lâm Mộng run rẩy nói:
"Đồ ngu! Cô ta là chị gái của Trần Nham! Cô ta đến báo thù đấy, cậu có hiểu không!"
Cô ta ngừng lời, lập tức đáng thương nhìn tôi, "Chị, chị gái, em sai rồi, em nói dối là không đúng, nhưng lúc đầu không ai để ý đến lời em nói, là do cậu ta!"
Cô ta chỉ vào Ngô Phong nói:
"Cậu ta tìm phóng viên phỏng vấn em, còn mua dư luận viên, chuyện ầm ĩ đến mức này đều do một tay cậu ta gây ra!"
Ngô Phong sững sờ, giây tiếp theo hắn ta đột nhiên lao tới, tay bị trói, hắn ta trực tiếp đạp một phát vào bụng Lâm Mộng, chửi ầm lên:
"Con khốn! Mày hại tao!"
Tôi nhặt tấm ván gỗ bên cạnh, trực tiếp đập Ngô Phong ngã sang một bên.
Sau đó kéo Lâm Mộng lên tầng hai của nhà máy, nơi đó có camera tôi đã lắp đặt sẵn.
Tôi ấn cô ta trước ống kính, nhìn chằm chằm vào cô ta:
"Nói ra sự thật của mọi chuyện, từng câu từng chữ, tôi muốn em trai tôi trong sạch."
Lâm Mộng sợ ngây người.
Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, một khi cô ta nói ra, cô ta cũng sẽ bị cả mạng xã hội mắng chửi.
Cô ta quay đầu lại nhìn tôi đầy sợ hãi, tôi không nói hai lời, túm tóc ấn cô ta xuống đất, con d.a.o trong tay kề vào động mạch cảnh của cô ta:
"Nói, hay là chết?"
"Em nói! Em nói!"
Lâm Mộng nước mắt lưng tròng, cô ta nhìn vào ống kính, nghẹn ngào kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Ở trường cô ta là một học sinh ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại qua lại với một số cô gái hư hỏng bỏ học.
Một hôm tan học, đám cô gái hư hỏng nhìn thấy em trai tôi ở cổng trường, hỏi Lâm Mộng có phải là hot boy của trường không.
Lâm Mộng nhất thời hư vinh nổi lên, nói là bạn trai của cô ta, sau đó cũng thực sự theo đuổi, nhưng em trai tôi đã từ chối lời tỏ tình của cô ta.
Đám cô gái hư hỏng không biết cô ta đang nói dối, còn bảo cô ta rủ em trai tôi ra ngoài chơi, nhưng Lâm Mộng không lần nào gọi được, bọn họ cảm thấy bị lừa, nên chiều hôm đó mấy người cãi nhau ở ven hồ.
Lâm Mộng bị vô tình đẩy xuống hồ, em trai tôi đã cứu cô ta.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Mộng vừa oán hận em trai tôi từ chối lời tỏ tình của cô ta, vừa sợ chuyện cô ta hút thuốc, uống rượu bị em trai tôi nói ra.
Nên khi bố mẹ cô ta hỏi, cô ta đã lái sang chuyện khác, nói em trai tôi đã quấy rối cô ta.
Nghe xong, lòng tôi lạnh toát.
Cả bàn tay cầm d.a.o cũng run lên.