Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 2: FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:01:36
Lượt xem: 695
Tất nhiên, cũng có thương hiệu tìm đến tôi nhưng tôi đều từ chối.
Trước khi vụ án của Lục Dụ và những người khác được đưa ra xét xử, tôi đã mở một buổi phát sóng trực tiếp.
Một phút sau khi bắt đầu, hàng triệu người hâm mộ đã đổ xô vào, rất nhiều người muốn nghe tôi kể chi tiết về vụ xét xử đó.
Nhưng tôi chỉ nói rõ mục đích của buổi phát sóng:
"Tôi sẽ không gia nhập giới giải trí, cũng sẽ không hoạt động trên mạng nữa, sự việc này khiến tôi hiểu rằng, khi một người có danh tiếng và lợi ích nhưng lại không đủ khả năng tự chủ thì danh tiếng và lợi ích đó sẽ trở thành xiềng xích, lòng tham và dục vọng sẽ tạm thời đưa con người lên cao nhưng rồi cũng sẽ có ngày rơi xuống một cách thảm hại. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, cũng hy vọng mọi người đều có thể không quên cái tâm ban đầu của mình và sống tốt cuộc đời của mình."
Sau khi kết thúc buổi phát sóng, tôi đã đổi tài khoản có hàng triệu người theo dõi thành một bức tường thông báo.
Nếu có ai đó gặp bất công mà không được phơi bày, họ có thể đăng lên tài khoản này của tôi.
Giới giải trí thay đổi chóng mặt.
Người hâm mộ sẽ nhanh chóng yêu thích một thần tượng khác.
Còn tôi, một người bình thường chỉ xuất hiện trong chốc lát, sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Nhưng tài khoản này sẽ được lưu giữ mãi mãi, để lại một con đường cho tất cả những ai muốn tìm kiếm công lý.
-
Bạch Ưu Nhiên và Mục Kỳ đều bị kết án, một người mười năm, một người mười lăm năm.
Khi Lục Dụ ra tòa, tôi đã đội mũ đeo kính râm đến xem lén.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đôi mắt anh ta đã trở nên vô hồn, mặt mày tái nhợt, như thể đã trải qua điều gì đó khủng khiếp.
Anh ta khóc lóc thảm thiết trước những lời buộc tội.
"Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, các anh b.ắ.n c.h.ế.t tôi đi, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa."
Nhưng c.h.ế.t thì quá dễ dàng.
Đối với một người từng đứng trên đỉnh cao như Lục Dụ, cảm giác tụt dốc mạnh mẽ khi trở thành tù nhân mới là điều khiến anh ta đau khổ nhất.
Anh ta sẽ phải liên tục hồi tưởng lại thời kỳ huy hoàng của mình trong nhà tù, hồi tưởng lại những người mà anh ta đã làm hại.
Cuối cùng, anh ta bị kết án tù chung thân.
Phiên tòa kết thúc, tôi đang định ra ngoài thì bắt gặp một người khác cũng đang đeo khẩu trang và kính râm.
Là Cố Nhã Nhã.
Cô ấy cũng sững người khi nhìn thấy tôi.
Chúng tôi sóng vai bước ra khỏi tòa án, bên ngoài trời quang mây tạnh, nắng gắt.
Cố Nhã Nhã nói:
"Những trải nghiệm trong vài ngày qua cũng khiến tôi có chút hoảng hốt, danh tiếng và địa vị đến bất ngờ khiến tôi có chút lâng lâng nhưng buổi phát sóng trực tiếp của em như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, tôi bắt đầu suy nghĩ lại lý do ban đầu mình gia nhập giới giải trí, chỉ là muốn làm công việc mình yêu thích rồi kiếm tiền để gia đình có cuộc sống tốt hơn, tôi đã quyết định, sau này khi rảnh rỗi sẽ đưa gia đình đi du lịch, mỗi năm sẽ quyên góp một nửa thu nhập."
Lời nói của cô ấy khiến tôi có chút bất ngờ.
Tôi gật đầu không nói gì.
Cố Nhã Nhã ngập ngừng nói:
"Thực ra tôi luôn muốn nói lời xin lỗi với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-2-full.html.]
"Xin lỗi?"
"Lúc đó trong mật thất, khi Lục Dụ và Mục Kỳ đẩy em về phía người đó, tôi đã không giúp em."
Tôi cười: "Không có gì phải xin lỗi cả, chị đâu phải thánh nữ, bản thân còn không tự bảo vệ được thì làm sao cứu em được?"
Tôi có chút cảm khái.
Có người vì không giúp được tôi mà tự trách bản thân rất lâu.
Nhưng cũng có người phạm tội tày trời mà vẫn còn chối cãi đổ lỗi.
Loài người đúng là đa dạng.
Cố Nhã Nhã đề nghị: "Tôi mời em ăn cơm nhé."
Tôi nhìn đồng hồ, mỉm cười:
"Không cần đâu, em còn có hẹn với người khác rồi."
-
Buổi chiều, nhà hàng vắng khách.
Tôi ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, giọng Lâm Quy vang lên từ chỗ ngồi phía sau:
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Tài khoản hai năm không cập nhật của Trần Phàm đột nhiên tăng thêm một triệu người theo dõi.”
"Thật thú vị, khi cô ấy còn sống, họ phớt lờ cô ấy, chỉ trích cô ấy nhưng khi cô ấy chết, đột nhiên có một đám người xuất hiện nói rằng lúc đó họ rất thích cô ấy, luôn ủng hộ cô ấy."
Tôi không nói gì.
Lâm Quy nhìn vào mắt tôi qua lớp kính:
"Tôi đột nhiên cảm thấy, những kẻ núp sau mạng internet, dùng bàn phím làm vũ khí dường như còn đáng ghét hơn.”
"Xét xử họ, chắc hẳn sẽ rất thú vị."
Điều này trùng hợp với suy nghĩ của tôi.
Chỉ là hiện tại chúng tôi còn có việc quan trọng hơn.
"Sắp khai giảng đại học rồi,khi nào cậu nhập học?"
Lâm Quy dừng lại một chút:
"Đi cùng cậu luôn, dù sao chúng ta cũng học cùng trường."
“Ngoài ra, cậu đã bị cuốn vào hai vụ phán xét rồi, nếu tiếp tục làm người trong cuộc nữa thì không thể dùng sự trùng hợp để giải thích được. Vì vậy, sau khi khai giảng, chúng ta phải tìm thêm người.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn:
“Tìm ai?”
“Tiểu Tam.”
Tôi: “...”
Lâm Quy cười: “Kẻ Phán Xét Số 3.”
-Hết Phần 2-