Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: Kẻ Phán Xét 4
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:47
Lượt xem: 1,516
Camera ẩn trong góc phòng lặng lẽ phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.
Lời nói của Vương Hổ như một quả bom.
Học sinh, người qua đường, cảnh sát nhìn hình ảnh trên màn hình LED, tất cả đều sững sờ.
"Hóa ra Trần Mộng bỏ học là vì chuyện này!"
"Trời ơi Trình Hàm đúng là đồ súc sinh, tôi còn coi cô ta là nữ thần, thật kinh tởm."
"Chỉ vì nhà cô ta giàu có là có thể muốn làm gì thì làm sao? Còn công lý ở đâu!"
Đồn cảnh sát cũng chìm trong im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn cha mẹ của Trình Hàm và Vương Hổ, trong mắt ít nhiều đều có chút chán ghét.
Nhà họ Trình chột dạ hét lớn:
"Chuyện này quan trọng sao? Bây giờ điều quan trọng là cứu con gái tôi ra! Các người còn không mau nhanh lên!"
Viên cảnh sát phụ trách giải mã IP liếc mắt nhìn ông ta:
"Vậy sao ông không tự mình làm?"
"Vậy có thể tắt mấy thứ này trước không!"
"Tôi khuyên ông nên xem cái này trước."
Cảnh sát đưa cho ông ta một bức thư, trên đó viết bằng chữ in: 【Mười ba màn hình LED, tắt một cái tôi sẽ g.i.ế.c một người.】
Mọi người đang bó tay không biết làm gì.
Nhà họ Trình, họ Từ, họ Vương chuẩn bị về nhà gom tiền chuộc, không biết tên bắt cóc sẽ đòi tiền lúc nào.
Trên đường lại bị một cặp vợ chồng chặn đường.
Là cha mẹ của Trần Mộng vừa biết được sự thật, nước mắt giàn giụa, họ bất lực chặn chiếc xe sang, muốn đòi lại công bằng cho con gái.
Mẹ Trình Hàm bực bội phẩy tay, tài xế liền xuống xe đẩy mạnh cha mẹ Trần Mộng ngã xuống đất.
Người qua đường đều dừng lại, đứng xem màn kịch này.
Tài xế định lên xe rời đi, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh đột nhiên được chiếu trên màn hình LED của trung tâm thương mại bên cạnh, sợ đến mức vội vàng vỗ cửa kính xe sau.
Cha mẹ của ba nhà đều mất kiên nhẫn nhìn qua.
Chỉ thấy trên màn hình LED là ảnh của Trình Hàm, Từ Văn Hạo, Vương Hổ mặt mũi bầm dập, sống c.h.ế.t không rõ.
Trên đó còn có một dòng chữ:
"Tôi muốn xem cảnh thủ phạm quỳ xuống xin lỗi nạn nhân, đếm ngược một tiếng, không nhìn thấy thì tôi sẽ g.i.ế.c ngẫu nhiên một trong ba đứa này, đoán xem sẽ là ai nào?"
Ba nhà đều c.h.ế.t lặng.
Còn cha mẹ Trần Mộng vừa nghĩ đến những gì con gái mình phải chịu đựng, liền gào khóc thảm thiết.
-
Vương Hổ uống cạn cốc nước, bất lực nằm vật ra đất.
Lâm Quy lại rót một cốc, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo có thể tiếp tục.
Nhưng cả hai đều chột dạ quay mặt đi, sợ Lâm Quy lại hỏi gì đó.
Buổi tối trong căn phòng kín chỉ có mấy người chúng tôi, Trình Hàm và những người kia đang liều mạng tìm đường thoát.
Tôi chỉ ngủ lâu hơn một chút vì quá mệt, Trình Hàm đột nhiên phát điên, túm tóc tôi chửi rủa: "Con khốn này, mày thấy chúng tao ra nông nỗi này mày rất vui đúng không?"
Dù không còn sức lực nhưng cô ta vẫn cố giơ tay tát tôi một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-ke-phan-xet-4.html.]
Còn tôi đáng thương né tránh trong góc cầu xin:
"Xin các người đừng đánh tôi nữa..."
Tôi liếc nhìn camera, chắc chắn cảnh này đã được quay lại rõ ràng.
Ngay trước khi Trình Hàm gọi Từ Văn Hạo đến hành hạ tôi gấp bội, giọng nói của Lâm Quy vang lên trong tai nghe ẩn:
"Được rồi, đã tạm dừng phát sóng trực tiếp, cô có thể phản kháng rồi."
Vừa dứt lời, tôi lập tức đỡ lấy tay Trình Hàm rồi dùng sức vặn lại, không chút lưu tình đá vào bụng cô ta.
Trình Hàm kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
Từ Văn Hạo chửi rủa một tiếng định lao lên đánh tôi, tôi nắm chặt tóc cậu ta, dùng cánh tay siết cổ cậu ta cho đến khi cậu ta sắp không thở nổi mới buông ra.
Ban ngày tôi đã ăn uống no nê lại còn ngủ một giấc.
Còn bọn họ ba bốn ngày không ăn gì, dù là con trai thì thể lực cũng không bằng tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:
"Bây giờ tình cảnh của mọi người đều không tốt, tôi khuyên các người đừng chọc giận tôi, dù sao... Ở đây không có đám tay sai chạy trước chạy sau, không có đồng tiền vạn năng của các người, thật sự chọc giận tôi, tôi c.h.ế.t cũng sẽ kéo theo một người."
Trình Hàm ôm bụng mắng tôi:
"Con khốn này..."
Tôi mỉm cười:
"Tôi còn có một lời khuyên, lần sau người kia hỏi gì thì mọi người cứ trả lời đấy, dù sao bây giờ quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng, hơn nữa... Dù có nói gì thì cũng chỉ có người trong căn phòng kín này biết, vậy nói gì còn quan trọng sao?"
Trình Hàm và Từ Văn Hạo nhìn nhau.
Vương Hổ bị cô lập lập tức phụ họa: "Đúng vậy, ở đây chỉ có mấy người chúng ta, nói thật thì có thể làm sao, bây giờ ra ngoài mới là quan trọng nhất."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Bọn họ có lẽ đã bị thuyết phục, cho rằng chỉ cần ra ngoài được, hung thủ sẽ bị trừng trị theo pháp luật, còn tôi, một học sinh không nơi nương tựa sẽ mặc cho bọn họ xử lý.
Vậy còn sợ gì nữa?
Vì vậy ngày hôm sau khi Lâm Quy lại đến, bọn họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chức năng cơ thể cũng đã đến giới hạn.
Lâm Quy mang theo mấy miếng bánh mì và một ấm nước.
Thong thả ngồi trong góc khuất camera bắt đầu đặt câu hỏi.
"Câu hỏi mới, không lâu sau khi Trần Mộng bỏ học, có một nam sinh lớp 12 cũng chết, xin hỏi cậu ta tên gì?"
Trình Hàm nuốt nước bọt: "Hạ... Hạ Diên."
Chuyện Hạ Diên, học sinh lớp 12 trường cấp 3 Thanh Thành nhảy lầu tự sát năm đó còn lên cả báo.
Nhưng vì cậu ta vốn học không giỏi, cũng không thích giao tiếp với mọi người nên sau khi bị kết luận là tự sát thì vụ án cũng khép lại.
Trường học năm đó còn bồi thường một khoản tiền.
Lâm Quy đưa bánh mì và nước, Trình Hàm lập tức ăn ngấu nghiến.
"Câu hỏi tiếp theo, Hạ Diên c.h.ế.t như thế nào?"
Từ Văn Hạo yếu ớt bò tới: "Nhảy lầu tự sát!"
"Chậc."
Lâm Quy thu hồi bánh mì, nhìn xuống cậu ta, dường như đang lên án sự không thành thật của cậu ta.
Từ Văn Hạo chỉ do dự vài giây, nhìn Trình Hàm đang ăn bánh mì nuốt nước bọt.
Hình như nhớ tới lời tôi nói tối qua, liền cắn răng, nhỏ giọng nói:
"Là tôi đẩy xuống."