Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 1: FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:03:53
Lượt xem: 1,098
Một tháng sau, tôi trở lại trường học.
Các bạn học vốn bị Trình Hàm ép buộc không dám tiếp xúc với tôi, giờ đây đều tỏ ra thiện chí.
Kết quả xét xử Từ Văn Hạo và đồng bọn cũng đã được công bố.
Từ Văn Hạo đã đủ 18 tuổi, phạm tội h.i.ế.p dâm, cố ý g.i.ế.c người, bị kết án tử hình.
Bố mẹ hắn ta với tư cách là đồng phạm bị kết án 10 năm tù giam.
Trình Hàm và Vương Hổ bị kết án 15 năm, tất cả những người liên quan đến vụ án đều không thoát khỏi sự trừng phạt.
Bố mẹ của Hạ Diên và Trần Mộng đã khóc nức nở tại tòa án.
Hôm đó, tất cả học sinh đều chen chúc trước màn hình LED khổng lồ của trường để xem phiên tòa xét xử.
Tôi nhìn thấy Lâm Quy đứng ở hàng đầu tiên.
Cậu ta vẫn để mái tóc dài che khuất mắt, đeo kính gọng đen, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Tôi nghe thấy có người nói với cậu ta: "Vui chứ? Sau này sẽ không ai bắt nạt cậu nữa!"
Chỉ có tôi biết, cậu ta đang chiêm ngưỡng kiệt tác vĩ đại của chính mình.
Chúng tôi nhìn nhau qua đám đông.
Như thể chưa từng quen biết, quay đầu bước đi về hai hướng ngược nhau.
-
Chiếc bàn học của Hạ Diên đã bị nhà trường khóa trong kho.
Tôi bỗng nhiên rất muốn xem dấu vết cuộc sống của cậu thiếu niên chính nghĩa nhưng bất hạnh này.
Nhưng tôi không ngờ, tôi lại gặp Trần Mộng trong kho.
Nghỉ học nửa năm, cô ấy đã trở lại trường, chỉ là thần sắc lạnh nhạt, như thể không còn chuyện gì có thể đánh gục cô ấy nữa.
"Em là học sinh bị bắt cóc đó à?"
Tôi gật đầu.
Trần Mộng nhìn chiếc bàn ghế đã phủ đầy bụi của Hạ Diên, mắt đỏ hoe, nói: "Vì bọn họ đã bị kết án, nên chị muốn đến để nói cho cậu ấy biết."
Hạ Diên là một người cô độc.
Nhưng Trần Mộng là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời u ám của cậu ấy, cô ấy thích cười, tính cách cởi mở, thích kéo cậu ấy tham gia các hoạt động tập thể, chỉ có cô ấy mới kiên nhẫn dạy cậu ấy làm bài tập.
Hạ Diên là sự cứu rỗi của Trần Mộng.
Trần Mộng chẳng phải cũng là ánh sáng của cậu ấy sao.
Trần Mộng đã phát sóng trực tiếp, đối mặt với những tổn thương mà mình phải chịu đựng, cô ấy nói:
"Không có cô gái nào muốn chịu đựng những điều này nhưng tôi là nạn nhân, tôi sẽ không bao giờ tự ti vì những chuyện này, người phải ăn năn là kẻ gây ra tội ác, tôi không làm gì sai cả.”
"Bây giờ tôi đã trở lại trường học, tôi không chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi còn muốn thi vào một trường đại học tốt, sau này tìm một công việc tốt, tôi muốn đi du lịch, muốn mặc quần áo đẹp, muốn đưa bố mẹ đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-1-full.html.]
"Tôi không chỉ muốn sống, tôi còn muốn sống thật tốt, sống thay cả phần của Hạ Diên, sống rực rỡ hơn bất kỳ ai."
Buổi phát sóng trực tiếp này đã gây được tiếng vang lớn.
Nhiều cô gái đã dũng cảm lên tiếng về những trải nghiệm bị bắt nạt của mình.
Cũng có rất nhiều người bị tổn thương đã có dũng khí để sống lại một lần nữa.
Nhưng vẫn có một số bình luận ác ý xuất hiện trong khu vực bình luận.
Lan truyền luận điệu đổ lỗi cho nạn nhân.
Nhưng rất nhanh đã bị đông đảo quần chúng phản bác và buộc phải xin lỗi.
-
Cuộc sống của tôi lại trở về bình lặng.
Nhưng tôi luôn cảm thấy cuộc sống bình yên này thiếu thứ gì đó.
Tôi thường nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian bị bắt cóc, mỗi lần nhớ lại, m.á.u trong người tôi lại sôi lên, tôi dường như sẽ không bao giờ quên được trải nghiệm đó.
Vào một buổi chiều bình thường.
Tôi đang ngồi trên ghế dài trong trường phơi nắng.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh.
Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm Quy, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chiều chói chang nhưng hắn ta không hề chớp mắt.
"Tôi đã làm một việc tốt."
Giọng cậu ta rất phấn khích.
"Tôi đã tìm người trong tù, lan truyền những chiến tích anh hùng của bọn họ ra ngoài, cậu biết không? Trong tù cũng có sự phân biệt đẳng cấp mà bọn họ lại làm những chuyện đáng khinh bỉ nhất.”
"Nghe nói bây giờ ngày nào bọn họ cũng bị những người cùng phòng giam hành hạ, sống không bằng chết, tinh thần đã không ổn định lắm rồi. Ha, thật thú vị."
Tôi say sưa lắng nghe cậu ta nói.
Đến một lúc nào đó, tôi chợt cảm thấy mình dường như cũng giống cậu ta, đã trở thành một kẻ điên rồi.
"À đúng rồi, Cửu Hòa, cậu đã xem tin tức hôm qua chưa?"
Tôi sững người: "Tin tức gì?"
"Người vợ c.h.ế.t một cách bí ẩn, người chồng nhận được số tiền bảo hiểm khổng lồ. Nhưng tôi lại phát hiện ra, cùng ngày hôm đó tài khoản của hắn ta có một khoản chi tiêu, hắn ta đã mua một chiếc vòng cổ kim cương, ngày hôm sau đã đeo lên cổ thư ký của mình, tôi lại muốn chơi trò chơi rồi, cậu có muốn tham gia cùng tôi không?"
Mùa mưa đã qua, sau này sẽ là những ngày nắng đẹp.
Tôi mỉm cười nắm lấy tay cậu ta:
"Vậy tôi cũng phải có một biệt danh chứ."
"Biệt danh?"
"Kẻ Phán Xét Số 2.”
-Hết Phần 1-