Nhật Ký Hào Môn - 483
Cập nhật lúc: 2025-06-03 15:45:01
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai vợ chồng xa cách suốt hai mươi năm, nay gặp lại càng thêm trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.
Trong phòng khách, Thích Tuyền ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là Linh Sinh. Phó Cửu Trọng và Phó Loan Phi chia ra ngồi hai bên.
Phó Cửu Trọng mỉm cười hỏi:
"Tiền bối, nhà tôi tính sang tên trạch viện này cho Linh Sinh, không biết ngài thấy thế nào?"
Thích Tuyền: ?
Tại sao chuyện này lại hỏi cô chứ?
Cô trả lời một cách rất thẳng thắn:
"Phó tiên sinh nên hỏi ý kiến Linh Sinh thì hơn."
Phó Cửu Trọng khẽ cười, ánh mắt hướng về phía Linh Sinh:
"Sau này, nếu cháu và tiền bối đến Long Kinh công tác thì không cần ở tạm nơi khác nữa."
Dù khả năng công tác cũng không cao, nhưng lỡ đâu có thì sao?
Lần nào đến cũng ở nhờ nhà người khác hoặc ở nhà khách của Cục Điều tra, cảm giác không tiện chút nào.
Linh Sinh không trả lời ngay mà lấy điện thoại ra, gõ một dòng tin nhắn đưa cho Thích Tuyền: 【Em thấy nơi này thế nào?】
Nói thật thì trạch viện này đúng là rất ổn.
Cô gật đầu:
"Rất tốt."
Khóe mắt Linh Sinh hơi cong lên vì vui, rồi dùng điện thoại gửi lời cảm ơn tới Phó Cửu Trọng: 【Cảm ơn.】
Việc trạch viện đứng tên ai với anh không quan trọng. Anh chỉ quan tâm Thích Tuyền ở đây có thấy thoải mái hay không thôi.
Phó Cửu Trọng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật lòng ông cũng lo lắng nếu Linh Sinh không chịu nhận thì món quà này chẳng biết đưa cho ai.
Phó Loan Phi ngồi bên cạnh nhìn thấy hai người âm thầm giao tiếp, liền mỉm cười một cách đầy hiểu chuyện.
Chẳng mấy chốc, Phó Cửu Ca và Tạ Lãm Châu bưng đồ ăn ra bàn.
Mộng Vân Thường
Sau hai mươi năm đầy sóng gió, cuối cùng nhà họ Phó cũng có một bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.
Phó Cửu Trọng không giấu nổi xúc động, vành mắt đỏ hoe, phải lén đưa tay lau nước mắt.
Kỹ năng nấu ăn của Phó Cửu Ca và Tạ Lãm Châu đúng là xuất sắc. Không khí trên bàn ăn cũng rất thoải mái, không đặt nặng quy tắc.
Phó Loan Phi – người nhỏ tuổi nhất trong nhà – thoải mái hỏi:
"Tiền bối, sau này ngài sẽ định cư luôn ở Long Giang ạ?"
Thích Tuyền nhẹ nhàng đáp:
"Ừ, đúng thế."
"Vậy… sau này em có thể đến Long Giang thăm anh họ không?"
Thực ra cô nàng cũng muốn gặp cả Thích Tuyền nữa, chỉ là ngại không dám nói ra thôi.
Thích Tuyền mỉm cười:
"Đương nhiên là được."
Sau khi đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên, khí chất của cô hoàn toàn thay đổi. Toàn thân tỏa ra ánh sáng dịu dàng, linh khí ổn định, từng cử chỉ đều toát lên sự bình tĩnh và ôn hòa. Không cần nghiêm nghị hay uy quyền, người ta cũng không thể không sinh ra sự kính trọng.
Trong ánh mắt của Phó Loan Phi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Đây chính là Nhân Tiên – cảnh giới trong truyền thuyết.
Dù có dùng hết may mắn cả đời đổi lấy một lần gặp mặt như thế này, cũng xứng đáng.
Cô nàng lại hỏi tiếp:
"Tiền bối, sau cảnh giới Nhân Tiên… còn cảnh giới nào nữa không ạ?"
Thích Tuyền khẽ thở dài, nói: "Tôi cũng không biết nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/483.html.]
Tu sĩ đạt đến cảnh giới Nhân Tiên có thể sống rất lâu, nhưng điều đó không có nghĩa là bất tử hay vĩnh hằng. Nếu muốn sống ngang trời đất, e rằng không thể nào. Còn cụ thể có thể sống bao lâu, bản thân cô cũng chưa từng có cơ hội xác minh.
"Vậy... anh họ có dự định gì cho tương lai không?" – Phó Loan Phi dè dặt hỏi. Điều cô thực sự muốn biết là: với tuổi thọ như vậy, liệu Linh Sinh có thể luôn ở bên cạnh Thích Tuyền hay không?
Linh Sinh nghe xong, không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Thích Tuyền. Cái nhìn ấy nói lên tất cả — anh muốn ở bên cô, muốn đi cùng cô lâu thật lâu. Nhưng...
Anh không biết mình còn sống được bao lâu, cũng chẳng chắc có thể bầu bạn với cô đến khi nào.
Giờ đây, Thích Tuyền cũng không còn giấu giếm về thể chất thật sự của Linh Sinh nữa. Cô nói: "Anh ấy là linh thể trời sinh."
Vừa dứt lời, cô liền phất tay thu hồi lớp ảo thuật từng dùng để che giấu khí chất đặc biệt đó.
Phó Cửu Trọng cùng mọi người đứng quanh đều sửng sốt.
Linh thể trời sinh — thể chất từng chỉ tồn tại trong truyền thuyết! Một người còn trẻ như vậy mà đã bước vào cảnh giới Nhân Tiên, lại còn sở hữu linh thể trời sinh... Không trách được vì sao Hạ Tu Dư lại dày công sắp đặt một cái bẫy tinh vi đến thế, nhất định phải đè ép vận khí của họ, thậm chí muốn biến họ thành tế phẩm hoàn mỹ nhất.
Phó Cửu Ca lấy lại tinh thần, bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Có điển tích nào ghi chép về tuổi thọ của linh thể trời sinh không?"
Tạ Lãm Châu lắc đầu: "Hình như không có."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng thoáng qua trong mắt đối phương.
Phó Cửu Trọng trầm ngâm rồi nói: "Mấy năm trước, anh từng đọc trong một bản cổ tịch, nói rằng linh thể trời sinh là phản ứng mà Thiên Đạo tạo ra để đáp lại mong cầu nào đó của nhân gian. Họ sẽ sống lâu hơn người bình thường."
Nhưng bản ghi chép đó cũng không nói rõ là dài hơn bao nhiêu năm.
Hệ thống cũng không kìm được tò mò: [Đại lão, rốt cuộc thì Linh Sinh có thể sống được bao lâu vậy?]
Thông thường, tuổi thọ của Thiên sư có thể ước lượng dựa theo cảnh giới. Nhưng linh thể trời sinh lại không giống vậy, họ không có ranh giới tu luyện cụ thể nên không ai biết tuổi thọ thật sự là dài hay ngắn.
Thích Tuyền đáp: [Trước đây, anh ấy từng có thể cảm nhận được d.a.o động linh lực ở cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong. Lượng linh lực anh ấy có thể vận dụng vượt xa tu sĩ bình thường, nên nếu xét theo lý thuyết thì tuổi thọ chắc chắn không ngắn.]
[Thế thì tốt rồi!] – hệ thống nhẹ nhõm thở phào.
Thích Tuyền mỉm cười.
Bữa cơm hôm đó trôi qua vui vẻ, cả chủ lẫn khách đều hài lòng.
Sau khi ăn xong, Thích Tuyền — người vừa mới bước vào cảnh giới Nhân Tiên — liền vào phòng để củng cố tu vi. Linh Sinh vốn định ở lại cạnh cô, nhưng lại bị Tạ Lãm Châu gọi vào bếp.
Ông ấy vừa dùng quỷ lực dọn dẹp, vừa nhỏ giọng hỏi: "Sau này con định thế nào?"
Linh Sinh không hiểu rõ hàm ý ẩn sau câu hỏi của ông, nên suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gõ: [Lấy bằng lái xe.]
Tạ Lãm Châu: "..."
Ông nhìn thanh niên trước mặt mà không biết nói gì, rồi thở dài: "Ba đang hỏi chuyện giữa con và Thích tiền bối kìa."
Linh Sinh lúc này mới hiểu ra.
Anh lại gõ mấy chữ: [Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.]
"Con không định chủ động theo đuổi cô ấy à?"
Linh Sinh lắc đầu.
Không phải anh không thích cô, chỉ là anh cảm thấy những cách theo đuổi bình thường không phù hợp với Thích Tuyền. Điều anh có thể làm và muốn làm nhất, chính là âm thầm ở bên cô.
Nếu cô ở nhà, anh sẽ nấu cơm cho cô ăn; nếu cô ra ngoài tiêu diệt ma quỷ, anh sẽ làm tài xế đưa cô đi; nếu cô nghiên cứu bùa chú mới, anh sẽ cùng cô bàn bạc sáng tạo...
Cô đi đâu, anh đi đó.
Tạ Lãm Châu nhìn vào đôi mắt yên tĩnh và kiên định của anh, rốt cuộc cũng tìm được câu trả lời.
Thôi được rồi, chuyện con cháu thì để con cháu lo. Người lớn can thiệp nhiều cũng không tốt.
Hiện tại, Thích Tuyền và Linh Sinh cùng sống trong một tiểu viện yên tĩnh. Thỉnh thoảng Phó Cửu Ca và Tạ Lãm Châu sẽ ghé qua ăn bữa cơm, sau đó lại bận rộn với công việc ở Cục Điều tra.
Sau khi hồi phục hoàn toàn, Phó Cửu Ca cũng nộp đơn xin làm điều tra viên, cùng Tạ Lãm Châu thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ.
Linh Sinh mỗi ngày đều đến Cục Điều tra chữa bệnh cho mọi người. Chỉ có Thích Tuyền là... rảnh đến mức sắp mọc rêu rồi.
Cuối cùng, hệ thống không chịu nổi nữa, liên tục giục cô: [Đại lão, cô đã củng cố cảnh giới xong rồi, đến lúc cập nhật chương mới của «Nhật Ký Hào Môn» rồi đó!]
Trước kia, Thích Tuyền vẫn giả vờ không nghe thấy. Nhưng lần này, cô đã thật sự phản ứng.
Cô ngồi xuống trước máy tính, chậm rãi mở bản thảo, gõ chữ đầu tiên cho chương mới.