Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 481

Cập nhật lúc: 2025-06-03 15:29:10
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ký ức bị phong ấn như sóng lớn dội về, ào ạt lấp đầy tâm trí. Cô nhớ lại tất cả—tuổi thơ bị vứt bỏ, sống trong cô nhi viện, chịu đựng bị bắt nạt, những công việc làm thêm tủi nhục, ánh mắt coi thường khi trở về nhà họ Thích... Cảm giác tự ti, cực đoan và bất lực từng bước nhấn chìm cô trong hũ nước đắng.

Giờ đây, cô không còn là vị tiền bối lẫy lừng của cảnh giới Nhân Hoàng nữa, mà là một 'thiên kim thật' nhỏ bé bị người đời giày xéo.

Thích Tuyền im lặng, cảm nhận từng vết thương lòng trong quá khứ, rồi bỗng khẽ bật cười.

"Thì sao chứ? Tại sao không thể chấp nhận?"

Cô sớm đã biết thân phận của mình, và giờ đây càng sẵn sàng đối mặt với nó. Không phải để phủ nhận, mà là để ôm lấy tất cả.

Những cảm xúc tiêu cực như thủy triều rút đi.

Cô bước thêm một bước—tiến vào tầng thứ hai.

Lần này, trước mặt cô là ma đầu đã bị toàn thân ma khí bao phủ. Người này là kẻ bị tất cả huyền môn căm ghét, là đại họa cần phải tiêu diệt.

Thích Tuyền nắm chặt trường kiếm, đứng đối diện ma đầu. Cô biết rất rõ anh là ai.

Giết hay không giết?

Cô nhìn anh, nghiêng đầu, chợt mở miệng:

"Anh bị ma khí che phủ cả người thế này bất tiện thật đấy. Mặc quần áo vào rồi hãy đánh nhau với tôi, được không?"

Ma đầu khựng lại, im lặng.

Anh chưa bao giờ biết 'mặc quần áo' là thế nào cả.

Rồi không nói gì, anh tung chưởng. Ma khí đen đặc cuồn cuộn lao về phía Thích Tuyền. Nhưng cô không chần chừ. Kiếm quang chói lọi từ tay cô xuyên thủng tầng tầng lớp lớp ma khí, đ.â.m xuyên vào người ma đầu.

Trong giây phút cuối cùng, cô nói khẽ:

"Tôi sẽ báo thù cho anh."

Ma đầu tan biến.

Cô biết, một người mất lý trí do bị số mệnh thao túng thì có thể vô tội, nhưng nếu đã nhuốm máu, thì không thể tiếp tục tồn tại.

Cô sẽ thay anh báo thù, nhưng trước tiên phải báo thù cho những người vô tội c.h.ế.t thảm dưới tay anh.

Tầng thứ ba của vọng tâm.

Hệ thống nghẹn ngào nói: “Ký chủ đại nhân, giờ ngài đã thành Nhân Tiên, tuổi thọ không còn giới hạn nữa, tôi nên rời đi thôi.”

Thích Tuyền hỏi lại: “Sao phải đi?”

Hệ thống giải thích: “Nhiệm vụ của tôi là giúp ngài kéo dài tuổi thọ. Nhưng giờ ngài đã bước vào cảnh giới Nhân Tiên rồi, tuổi thọ đã sánh ngang trời đất, ngài không cần đến tôi nữa.”

Thích Tuyền mỉm cười: “Ai nói tôi không cần cậu?”

Hệ thống phân tích: “Nhưng nếu ngài giữ tôi lại, suốt đời sẽ chẳng thể tiến thêm bước nữa để thành Nhân Tiên.”

Giữa hai lựa chọn: hoặc giữ hệ thống để kéo dài tuổi thọ theo cách cũ, hoặc từ bỏ để phá vỡ giới hạn, đột phá cảnh giới Nhân Tiên để có tuổi thọ vô hạn, cô suy nghĩ kỹ.

Giữ lại hệ thống, cô vẫn phải tiếp tục viết tiểu thuyết để kéo dài tuổi thọ. Nhưng tương lai của tiểu thuyết mạng chẳng ai đoán trước được. Nếu trang web đóng cửa, hoặc chính sách cấm viết nữa, thì tuổi thọ cũng không thể kéo dài mãi được.

Còn đột phá đến Nhân Tiên, chỉ cách cô một bước chân thôi — thật sự là một bước chân theo nghĩa đen. Chỉ cần bước qua bước này, cô sẽ bước vào cảnh giới Nhân Tiên, sống tự tại vô hạn.

Không chút do dự, Thích Tuyền nói: “Không có cậu, tuổi thọ dài mãi có ý nghĩa gì chứ?”

Hệ thống vui mừng reo lên: “Ngài thật sự chọn tôi sao? Chọn tôi là phải nghe tôi thúc giục viết tiểu thuyết mỗi ngày đấy!”

Cô nghiêm túc đáp: “Tiểu thuyết không thể để dang dở.”

Cô chỉ tạm dừng vì công việc, không có ý định bỏ ngang giữa chừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/481.html.]

Hệ thống liền òa lên: “Đại lão, tôi yêu ngài c.h.ế.t mất rồi!”

Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt Thích Tuyền, tiếng sấm vang rền bên tai như lời thì thầm của Thiên Đạo.

Cô đưa tay chạm vào kim quang, ánh sáng lập tức chui vào đầu ngón tay rồi biến mất trong cơ thể cô.

Nhắm mắt lại, cô cảm nhận được một sức mạnh tinh khiết, mạnh mẽ đang vận hành không ngừng, từ từ phá vỡ nút thắt ở cảnh giới Nhân Hoàng, tiếp cận pháp tắc huyền diệu hơn.

Thích Tuyền đã thực sự bước vào cảnh giới Nhân Tiên.

Cột sáng trắng bạc đổi thành ánh vàng rực rỡ chói mắt, linh hồn Hạ Tu Dư thét lên một tiếng thảm thiết rồi tan biến hoàn toàn như mây khói.

Cô mở mắt, ánh sáng chói lọi chiếu rọi khắp nơi.

Hạ Tu Dư bị tiêu diệt, toàn bộ quỷ tu như Chương Phong, Cao Bội Lan đều tan biến không còn dấu vết.

Mộng Vân Thường

Chúa tế đã chết, kéo theo hàng loạt quỷ tu theo, kết cục này chẳng có ai thương xót.

Họ theo Hạ Tu Dư, lợi dụng phù văn cùng tinh thần ám thị, khiến nhiều người rơi vào cảnh tự sát. Giờ đây, họ phải trả giá cho những tội ác đó.

Điều đặc biệt là khi Cao Bội Lan biến mất, Phan Hạo cũng c.h.ế.t theo.

Cục Điều tra lúc này mới biết, vì một người đã ký ước trói buộc quỷ, nên khi quỷ c.h.ế.t thì người cũng phải c.h.ế.t theo.

Quỷ tu đã bị trừng phạt thích đáng, mọi người vui mừng khôn xiết. Nhưng điều khiến họ phấn khích nhất chính là việc Thích tiền bối đã đột phá thành công cảnh giới Nhân Tiên!

“Nhân Tiên! Thật sự là Nhân Tiên!” Ai nấy đều không kìm nổi xúc động, mắt rưng rưng.

Quỷ khí tan biến, thế giới trở lại bình yên tĩnh lặng.

Hệ thống xúc động: “Đại lão, hu hu hu, cảm ơn ngài đã chọn tôi.”

Thích Tuyền trêu chọc: “Vậy sau này còn ép tôi viết bản thảo nữa chứ?”

Hệ thống lí nhí: “À thì… vẫn phải thôi. Thực ra ngài đã nghỉ khá lâu rồi đấy.”

Cô cười: “Bây giờ tôi là Nhân Tiên rồi.”

Tuổi thọ của cô đã không còn bị giới hạn, việc “viết lách để kéo dài tuổi thọ” cũng không còn cần thiết nữa.

Hệ thống: “Hu hu hu, vậy mà ngài vừa mới nói sẽ không bỏ hố cơ mà.”

Thích Tuyền: “Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà.”

Hệ thống: “Vậy…?”

Thích Tuyền: “Đùa thôi mà.”

Hệ thống sững người, rồi phá lên cười vui vẻ.

Cô không còn đứng trên không trung nữa, ánh mắt dịu dàng lướt qua những vị Thiên sư bên dưới đang nhìn mình với sự kính trọng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Linh Sinh.

Chàng trai vẻ nhợt nhạt, khóe môi còn vương vệt m.á.u tươi, chỉ có đôi mắt trong sáng, đầy nhiệt huyết.

Bỗng thân hình cô lóe lên một tia sáng, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Linh Sinh, nắm lấy tay anh.

Linh lực tinh khiết, mạnh mẽ truyền vào người anh, giúp chữa lành vết thương do Ngôn Linh gây ra.

Chẳng bao lâu, vết thương liền lành hẳn.

Đám đại lão huyền môn đứng quanh đều tránh xa, không ai dám làm phiền.

Phó Cửu Trọng cuối cùng cũng cất lời, giọng ông run run dưới ánh mắt dồn dập của mọi người:

“Thích tiền bối… ngài, ngài đã thật sự…”

Loading...