Nhật Ký Hào Môn - 479
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:31:10
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thích Tuyền vốn không biết đọc khẩu hình, nhưng vào khoảnh khắc đó, cô lại nhìn thấy rõ ràng môi anh mấp máy.
Anh nói: “Anh có thể.”
Cô không do dự nữa, lập tức buông tay anh ra.
Một thanh trường kiếm màu vàng rực cháy sáng trong lòng bàn tay cô, phát ra ánh sáng chói lóa giữa tầng mây đen đặc sệt tà khí. Kim quang rực rỡ chiếu rọi không gian, đánh tan bóng tối.
Hạ Tu Dư cười lạnh, ánh mắt đầy ngạo mạn: “Thích Tuyền, ngươi g.i.ế.c ta thì cũng vô ích.”
Ông ta chết, những người đã bị ràng buộc vào trận pháp cũng sẽ phải c.h.ế.t theo.
Thích Tuyền không đáp, cũng không nhúc nhích.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn chàng trai trước mặt, ánh mắt kiên định đến mức khiến người khác không thể dời đi.
Linh Sinh đáp lại ánh nhìn của cô, đôi mắt trong trẻo chứa đầy tĩnh lặng, rồi chậm rãi nhắm lại. Ngay lập tức, thiên địa linh khí ùa đến, cuốn theo những cơn gió mạnh và những luồng sáng trắng thuần khiết, quét sạch mây đen và quỷ khí trong không gian. Toàn bộ linh khí hội tụ quanh người anh, như thể đang chờ mệnh lệnh từ vị chủ nhân duy nhất.
Thân ảnh anh lơ lửng giữa không trung, toàn thân tỏa ra luồng sáng ấm áp và thanh sạch.
Hạ Tu Dư nhíu mày. Trong lòng ông ta bắt đầu trỗi dậy cảm giác bất an.
Ông ta chưa từng tính sai bất kỳ bước nào, không thể nào có chuyện xảy ra biến số! Ông ta đã tính ra Linh Sinh là linh thể trời sinh, nhưng lại không hề biết, người thanh niên này còn sở hữu ngôn linh chi lực.
Linh thể trời sinh từ trước đến giờ chỉ tồn tại trong các truyền thuyết, trong điển tích mơ hồ không chứng thực được. Hạ Tu Dư chưa từng tận mắt nhìn thấy, càng không rõ loại thể chất này sẽ có năng lực gì.
Linh Sinh lơ lửng giữa không trung, giọng nói vang lên như chuông ngọc ngân nga trong gió.
“Mượn cửu thiên chi lực, phá trận pháp hiến tế!”
Bầu trời lập tức rung chuyển, sấm sét vang dội. Một luồng năng lượng khổng lồ từ nơi cao nhất của thiên không giáng xuống, dội thẳng vào cơ thể Linh Sinh.
Dòng linh khí trắng tinh khiết ấy giờ lại ẩn chứa ánh vàng kim lấp lánh.
Hạ Tu Dư trợn mắt kinh hoàng.
“Không... không thể nào...!”
Ngay khoảnh khắc Linh Sinh mở mắt, đôi mắt anh phát ra ánh sáng vàng nhạt nhè nhẹ nhưng sâu không thấy đáy. Anh cúi nhìn hàng chục pháp trận phía dưới, giọng nói trầm tĩnh nhưng sắc bén như vạn mũi tên lao đi giữa trời cao.
“Phá.”
Một chữ vừa dứt, 41 pháp trận đồng loạt sụp đổ, hóa thành tro bụi, biến mất trong tích tắc.
Không gian rơi vào yên tĩnh tuyệt đối.
Tất cả mọi người chỉ có thể đứng ngây ra nhìn chàng trai đang lơ lửng trên không trung.
Linh Sinh quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng rơi lên người Thích Tuyền. Anh khẽ cười, rồi bất ngờ phun ra một ngụm m.á.u tươi, vạt áo bị nhuộm đỏ.
Dù vậy, anh vẫn mỉm cười với cô.
Thích Tuyền cắn chặt môi, lao đến nắm tay anh, định truyền linh lực của mình cho anh. Nhưng Linh Sinh lắc đầu, nhẹ nhàng ngăn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/479.html.]
Anh chỉ về phía Hạ Tu Dư – lúc này đang sững sờ đến mức không thốt nên lời.
Thích Tuyền nhìn theo hướng tay anh, rồi khẽ bật cười: “Được, để tôi lo.”
Cô không muốn Linh Sinh dùng đến ngôn linh chi lực. Năng lực mạnh mẽ ấy chắc chắn sẽ mang theo cái giá rất lớn. Vừa rồi cô kiên trì phá từng pháp trận một, cũng chính là để anh không phải gánh lấy tổn hao quá nặng.
Giờ đây, pháp trận đã bị phá, Hạ Tu Dư không còn nơi dựa.
Thích Tuyền xoay người, thanh kiếm vàng trong tay như vì sao băng rực cháy, xé toạc quỷ khí cuồn cuộn, lao thẳng về phía Hạ Tu Dư.
Hạ Tu Dư suýt chút nữa thì hộc m.á.u tại chỗ.
Mấy chục năm tính toán, bố trí từng bước một cách tỉ mỉ... cuối cùng lại tan thành mây khói như thế?
Tất cả là do Thích Tuyền!
Nếu không phải cô cứu Linh Sinh ra khỏi sơn động, giờ này Linh Sinh hẳn đã trở thành ma đầu khiến toàn bộ huyền môn chấn động, thu hút hết ánh mắt thiên hạ. Còn ông ta, sẽ âm thầm hoàn thành kế hoạch, sau đó lợi dụng ma đầu ấy, đưa hắn vào trận pháp hiến tế cuối cùng, tranh thiên mệnh với Thiên Đạo!
Thích Tuyền là chướng ngại lớn nhất trong đời ông ta!
Mộng Vân Thường
“Ngươi nghĩ ta sẽ như Thái Cát à?” Gương mặt giả tạo của Hạ Tu Dư rốt cuộc cũng sụp đổ, nụ cười trở nên dữ tợn: “Muốn g.i.ế.c ta? Không có cửa đâu!”
Quỷ khí đen kịt tràn ra từ người ông ta, bám lấy thanh linh kiếm vàng rực như muốn dập tắt ánh sáng của nó.
Thích Tuyền cười nhạt: “Đối phó với loại như ông, tôi còn chưa cần dùng đến Bùa Phản Phệ.”
Sắc mặt Hạ Tu Dư trầm xuống: “Cô nói gì?”
Thích Tuyền dồn toàn bộ linh lực vào thanh kiếm, ánh kim tỏa ra lấp lánh, như dải ngân hà xoáy động giữa bầu trời.
Kim quang rọi đến đâu, quỷ khí đều bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Kiếm vốn là linh vật chính đạo, sinh ra để trừ tà hàng ma. Ác quỷ gặp phải ánh sáng của kiếm, giống như tuyết gặp mặt trời, lập tức tan rã.
Hơn thế nữa, trong kiếm khí mà Thích Tuyền phóng ra, còn ẩn chứa một tia lực lượng pháp tắc.
Đó là Kiếm Đạo mà cô đã lĩnh ngộ – cũng chính là thứ giúp cô từng một chiêu g.i.ế.c c.h.ế.t Thái Cát. Một món quà mà Thiên Đạo đã trao cho cô.
Hạ Tu Dư cảm nhận được lực lượng đó, toàn thân run rẩy, ánh mắt trừng lớn.
“Không... không thể nào! Sao có thể như vậy?!”
Ông ta từng kẹt ở cảnh giới cấp tám suốt mấy chục năm, thọ nguyên gần cạn mà vẫn không thể đột phá. Tại sao Thích Tuyền – một kẻ còn trẻ như vậy – lại có thể đạt được cảnh giới của Nhân Tiên?!
Dù là Hạ Tu Dư, người từng tung hoành huyền giới mấy chục năm, cũng phải mất bốn mươi năm mới có thể bước tới cảnh giới Quỷ Tướng đỉnh phong. Vậy mà giờ đây, nhìn thấy sức mạnh bộc phát từ Thích Tuyền, ông ta lại có cùng một ý nghĩ với Thái Cát —
Thiên Đạo thật bất công!
Đôi mắt ông ta đã hoàn toàn bị quỷ khí nuốt chửng, đen đặc như vực sâu không đáy. Trong cơn giận dữ, ông ta triệu hồi lại ba tên Quỷ Tướng, ra lệnh không chút do dự: tấn công Thích Tuyền.
Giữa bầu trời bị bao phủ bởi mây đen u ám, Thích Tuyền tung một kiếm, ánh kiếm rực rỡ như ánh mặt trời phá tan nửa tầng mây. Ánh sáng lập tức chiếu rọi nửa thành phố, khiến tiếng reo hò vang lên khắp nơi.
Linh Sinh lúc này đã hạ xuống mặt đất, có rất nhiều người vây quanh bảo vệ. Tạ Lãm Châu, Phó Cửu Trọng, thậm chí cả Phó Cửu Ca dù chưa hoàn toàn bình phục, cũng đều đã có mặt. Tất cả đều dõi ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thích Tuyền đang lơ lửng giữa không trung.