Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 476

Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:15:13
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tây Nam thành phố Long Kinh.

Từ phương trời ấy, một cỗ khí tức cuồn cuộn như muốn xé rách bầu trời đang không ngừng kéo tới. Mây đen dày đặc che phủ cả ánh nắng rực rỡ của ban trưa.

Người bình thường sẽ nghĩ rằng mưa giông sắp đến. Nhưng đám mây kia, trong mắt giới tu sĩ huyền môn, lại là dấu hiệu đáng sợ hơn bất cứ cơn bão nào — đó là quỷ khí, quỷ khí đủ sức hủy diệt cả thiên địa.

“Hướng Tây Nam… là Quy Nguyên tông?!”

“Chẳng lẽ… Quỷ Vương sắp xuất thế rồi? Long Kinh này tiêu thật rồi!”

Doãn Dật lúc ấy đang dẫn người phá một trong những trận pháp chủ chốt. Khi nhìn thấy luồng quỷ khí đen kịt ngập trời đang bốc lên từ phía Quy Nguyên tông, ông ta lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ.

Đôi mắt ông ta trợn lớn, dường như cuối cùng cũng đã nhận ra điều gì.

Sao lại không nghĩ ra chứ? Sao lại có thể không nhận ra?

Hạ Tu Dư, chưởng môn đời trước của Quy Nguyên tông. Mộ phần của ông ta nằm ngay sau núi, trong khu đất được cho là an toàn và bí mật nhất — dĩ nhiên, là đối với một quỷ tu có đạo hạnh cao cường.

Bình thường, một kẻ tu luyện tà đạo như vậy sẽ không thể ẩn náu giữa lòng tông môn mà không bị phát hiện. Nhưng Hạ Tu Dư lại làm được.

Đúng là quá to gan. Dù đã tu luyện quỷ thuật có thể che mắt Thiên sư, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Ông ta thật sự không sợ bị phát hiện à?

Giờ đây, toàn bộ Quy Nguyên tông bị bao phủ trong một màn quỷ khí đen kịt. Bầu không khí tối sầm lại, chẳng còn chút ánh sáng nào lọt qua.

Thích Tuyền và Linh Sinh đứng lơ lửng giữa không trung, dưới lớp mây đen cuồn cuộn, ánh mắt tập trung vào lăng mộ phía sau núi — nơi mà trận nhãn của đại trận nằm ẩn.

Không thể dùng logic bình thường để đánh giá Hạ Tu Dư. Kẻ đó, thật sự là không thể đoán được.

[Đại lão, có phải Quỷ Vương sắp ra rồi không?!]

Hệ thống lúc này còn căng thẳng hơn cả khi đụng độ Thái Cát trước đây.

Thích Tuyền: [Hiện tại ông ta vẫn chưa phải Quỷ Vương.]

[Vậy… những người khác trong giới huyền môn đang tập trung tấn công trận pháp bên ngoài, chỗ này chỉ có hai người bọn mình… có nên gọi viện binh không? Dùng Bùa Đoàn Kết chẳng hạn?]

Mộng Vân Thường

[Bùa Đoàn Kết vô dụng rồi.]

[Sao cơ?]

[Ông ta đang dùng trận pháp hút sinh cơ. Bùa Đoàn Kết chỉ có thể chia sẻ linh lực và tổn thương, không thể ngăn nổi việc bị hút sinh khí đồng loạt.]

Dù có chia sẻ tổn thương đến mức nào thì nếu tất cả cùng bị rút sinh cơ một lúc, Bùa Đoàn Kết cũng không thể làm gì.

Hệ thống thở dài, giọng đầy ấm ức.

Trên bầu trời, mây đen ngày càng dày đặc. Cả Quy Nguyên tông dường như đã bị bóng tối nuốt trọn. Đây đúng là môi trường lý tưởng cho lũ quỷ ẩn thân.

[Ông ta định giở trò gì nữa đây? Sao còn chưa chịu ra mặt?]

Thích Tuyền: [Ra vẻ thôi.]

Làm Quỷ Vương mà không tạo chút khí thế, chẳng phải quá mất mặt sao?

Cô không có kiên nhẫn chờ đợi màn xuất hiện đầy kịch tính đó. Lúc này, Thích Tuyền rút linh lực hóa thành một cây cung, kéo dây, mũi tên mang theo ánh sáng vàng nhạt b.ắ.n thẳng về phía lăng mộ của Hạ Tu Dư.

Khi mũi tên chạm vào lớp kết giới bao quanh lăng mộ, kết giới lập tức chấn động dữ dội vài giây, rồi nhanh chóng ổn định trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/476.html.]

Không chần chừ, Thích Tuyền tiếp tục kéo cung lần nữa.

Ngay khoảnh khắc mũi tên thứ hai chuẩn bị rời cung, một bóng người hiện lên giữa không trung, phía trên lăng mộ.

Người đó có dung mạo tuấn tú, thần sắc bình thản, trên người mặc đạo bào màu xanh nhạt, mái tóc dài búi gọn bằng trâm ngọc. Trong mắt ông ta, thấp thoáng sự từ bi của bậc hiền nhân, thoạt nhìn như một cao nhân tiên phong đạo cốt.

Hạ Tu Dư.

Hệ thống: [Giả vờ cái gì nữa không biết! Nhìn cái mặt là thấy diễn rồi!]

Cả ba người giằng co giữa không trung.

Hạ Tu Dư đảo mắt nhìn qua Thích Tuyền và Linh Sinh, trên môi khẽ hiện một nụ cười, giọng nói ôn hòa như đang giảng đạo lý:

“Không hổ là khí vận chi tử.”

Thích Tuyền không thèm đáp lại. Linh Sinh thậm chí còn chẳng buồn để ý đến ông ta.

Quỷ khí âm u lượn lờ quanh hai người như đàn rắn độc đang rình mồi. Còn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tu Dư lại càng lúc càng hiện rõ vẻ khiêu khích.

Một kẻ có thể nhẫn nhịn ẩn mình suốt mấy chục năm, giờ đã lộ diện, thì không thể nào giấu nổi bản tính thích khoe khoang nữa rồi.

Hạ Tu Dư vẫn thong thả, như thể ông ta chỉ đang tán gẫu giữa bạn bè.

“Ngươi là người mang vận mệnh đặc biệt, còn ngươi là linh thể trời sinh. Hai đứa có thể trưởng thành đến mức này… ta rất hài lòng.”

Hệ thống tức giận đến mức muốn cắn người: [Nói cứ như công lao là của ổng ấy không bằng!]

Thích Tuyền: [Hài lòng vì sắp có hai món vật tế ngon lành thì có.]

[Khoan đã… Ý ngài là ông ta muốn dùng ngài với Linh Sinh để hiến tế á?! Trời đất, cái mặt dày này có thể sánh ngang cái thau luôn rồi đấy!]

Đúng lúc ấy, Hạ Tu Dư mở miệng xác nhận suy đoán đó.

“Thích cố vấn, đã nhận chức trong chính phủ rồi thì chắc cô sẽ sẵn sàng làm gương, hi sinh vì dân chứ nhỉ?”

Thích Tuyền nhướng mày, lạnh nhạt đáp:

“Ngươi với Thái Cát đúng là giống nhau — nói mấy câu vô nghĩa là giỏi.”

Hạ Tu Dư trầm mặc trong thoáng chốc.

Vốn tự cho mình là người thông tuệ hơn người, từng nắm giữ chức chưởng môn của Quy Nguyên tông, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, lời nói của ông ta cũng luôn được cân nhắc kỹ lưỡng, không bao giờ quá thẳng thừng. Nhưng lúc này, nghe xong lời chất vấn của Thích Tuyền, ông ta lại không kìm được mà sững người mấy giây.

Thích Tuyền lạnh lùng lên tiếng: “Ông định lấy bọn tôi làm vật tế à?”

Câu hỏi khiến hưng phấn trong lòng Hạ Tu Dư giảm đi vài phần. Ông ta nhìn chằm chằm Thích Tuyền – người đang đứng đối diện đầy khí thế – sau đó lại nhìn sang Linh Sinh đang toát ra hơi thở lạnh lẽo như hàn băng. Trong lòng ông ta bỗng chốc cảm thấy hơi khó xử.

“Ta chưa từng có ý định lấy hai người làm vật tế,” Hạ Tu Dư điềm nhiên nói, “ta chỉ muốn biết, trong lòng cô, là bản thân và người bên cạnh quan trọng hơn, hay là sinh mạng của hàng triệu dân thành phố này quan trọng hơn?”

【Hệ thống】: [Mẹ nó! Thật sự không biết xấu hổ! Lại còn dùng tính mạng người dân để uy hiếp!]

Thích Tuyền nở một nụ cười giễu cợt: “Tôi từng nghĩ Thái Cát là tên hèn hạ nhất tôi từng gặp, không ngờ ông còn vượt mặt hắn một bậc. Quả không hổ danh từng làm chưởng môn.”

“Hèn hạ?” Hạ Tu Dư nheo mắt, thu lại ý cười: “Ta chẳng qua là không muốn thấy m.á.u chảy đầu rơi, không thích g.i.ế.c chóc bạo lực.”

【Hệ thống】: [Ói ói ói ói!]

Thích Tuyền lạnh nhạt đáp: “Ông tự tay dựng nên Thiên Tề, g.i.ế.c bao nhiêu người vô tội, ông bồi dưỡng Cao Bội Lan, Hùng Vượng Xuân, cố tình tạo ra mâu thuẫn, đẩy bọn họ ra làm tay sai... Ông tưởng mấy thủ đoạn đó có thể giấu được Thiên Đạo sao?”

Loading...