Sau khi chuyện xử lý thỏa, Thích Tuyền rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, dẫn theo Tô Dung cùng rời .
Tô Dung giờ là quỷ thị, thể hiện giữa ánh sáng ban ngày mà ảnh hưởng, nhưng để tránh gây kinh hãi cho thường, vẫn chủ động ẩn .
"Đại sư, để cho tài xế đưa cô về." – Tô Lâm Hải chân thành đề nghị.
"Không cần." – Thích Tuyền từ chối dứt khoát.
Cô một rời khỏi biệt thự, gọi xe bằng điện thoại chờ ở ven đường.
Không xa phía , của ba thế lực đang âm thầm theo dõi cũng lập tức báo cáo về cho .
Tên thanh niên xăm trổ gọi cho Đỗ Gia Danh: "Anh Đỗ, Thích Tuyền khỏi nhà họ Tô, bọn họ cho tài xế đưa cô về. Cô đang ở vệ đường, chắc là chờ xe."
"Canh chừng kỹ !" – Đỗ Gia Danh nghiến răng – "Nếu cô về nhà họ Thích, tao sẽ tới tận nơi như với nhà họ Tô. Còn nếu cô đến nơi khác thì càng ! Dám giở trò với tao, để xem tao dạy dỗ cô thế nào!"
Không lâu , taxi đến nơi.
Thích Tuyền lên xe, với tài xế: "Bác tài, cho đến Linh Hư Quan."
Linh Hư Quan là một đạo quán nổi tiếng ở thành phố Long Giang, hương khói cực kỳ thịnh vượng, mỗi ngày đều nhiều tín đồ và du khách đến lễ bái.
Tài xế quen đường, lập tức nhấn ga, xe vút thẳng về phía ngoại ô.
Tô Dung bên cạnh hỏi: "Chúng đến đạo quán gì ?"
Cậu là quỷ thị, đương nhiên sợ đạo quán, nhưng vẫn khỏi thắc mắc.
"Đi câu cá." – Thích Tuyền đáp gọn.
Tô Dung: "?"
Tài xế: "…"
Cô gái đang chuyện với ai thế?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/45.html.]
Linh Hư Quan sâu trong vùng đồi núi ngoại thành, cảnh vật hai bên đường càng lúc càng thưa thớt, nhà cửa cũng trở nên lụp xụp hơn.
Nhìn ngoài cửa sổ, Thích Tuyền thấy phía là một bãi đất hoang rộng lớn, xen giữa là vài nhà xưởng bỏ hoang. Trên trung khu vực , một tầng khí đen dày đặc như mây mù lơ lửng, âm khí nặng nề bao phủ bộ.
Đây hẳn chính là mảnh đất ngoại ô mà Hoàng Khải Phong từng nhắc đến – nơi đang nhiều thế lực tranh giành quyết liệt.
Tô Dung là quỷ, cảm nhận nhạy bén hơn thường, lập tức nhíu mày: "Chỗ cách Linh Hư Quan xa mà? Sao âm khí nặng đến thế?"
Không ai trả lời .
Dưới ánh chiều rực rỡ, chiếc xe chậm rãi men theo con đường núi quanh co dẫn đến cổng đạo quan.
Quả hổ là Linh Hư Quan nổi danh khắp vùng, chỉ riêng cánh cổng cao lớn cũng đủ khiến cảm nhận khí thế trầm mặc mà uy nghiêm. Các tầng kiến trúc cổ kính ẩn hiện giữa rừng núi xanh thẳm, như tách biệt khỏi thế gian xô bồ, mang theo vẻ thanh tịnh lánh đời khiến bất giác sinh lòng kính ngưỡng.
Thích Tuyền xuống xe, đầu : "Cậu ở đây, ."
Tô Dung gật đầu, ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài đạo quan.
Chẳng mấy chốc, liên tiếp ba chiếc xe nữa dừng cách vị trí của Tô Dung xa.
Một gã thanh niên xăm trổ đầy cánh tay bước xuống, cầm điện thoại báo với trong xe: "Anh Đỗ, cô trong ."
Từ lúc còn ở chân núi, gã thông báo vị trí cho Đỗ Gia Danh, bởi cả ngọn núi chỉ duy nhất một đạo quan – Linh Hư Quan. Dù Thích Tuyền lên đây vì lý do gì, thì cũng thoát khỏi tay bọn họ.
Đỗ Gia Danh đáp ngắn gọn: " tới ngay."
Chưa đầy năm phút , ba chiếc xe sang trọng nữa nối đuôi đỗ , xếp thành hàng dài cổng đạo quan. Đều là xe quen mặt.
Đỗ Gia Danh thấy biển liền tối sầm mặt, nén giận mở cửa xe. Ai ngờ mới bước xuống trượt chân hụt bước, suýt đập cả mặt xuống đất.
Không chỉ , hai trong những xe bên cạnh cũng lượt gặp tai nạn tương tự, ngã nhào mặt đám .
Cả ba nhanh chóng dậy, bộ như gì xảy .
Mộng Vân Thường
Đỗ Gia Danh phủi bụi nghiến răng: "Dương Túc! Trương Thành Ngôn! Hai tới đây gì?!"