Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 424

Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:04:24
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một thời gian dài im lặng, không ngờ... Bạch Thủy đại đại đã đăng chương mới!

[Tôi biết một chút về phù văn.

Nhưng loại phù văn này… tôi chưa từng thấy bao giờ.

Nhìn kỹ, dường như nó chứa đựng một loại ám thị tinh thần vô cùng tinh vi.

Người vẽ ra thứ này... rốt cuộc có mục đích gì? Đơn giản chỉ là muốn quyến rũ người khác cho vui thôi sao?

Tôi vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không có gì đặc biệt. Sau khi đồng nghiệp của tôi chặn người đó, mọi chuyện tưởng như kết thúc. Nhưng tôi không ngờ, chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp phải một loạt vụ án vô cùng kỳ quái — 'tự sát vì tình'.

Không chỉ một vụ, mà là rất nhiều.

Tôi tận mắt chứng kiến những người rơi vào lưới tình, mất đi bản thân, mất lý trí. Dù là danh dự hay tính mạng, họ đều sẵn sàng dâng hiến, chỉ vì một lời đáp lại từ người kia.

Điên rồ. Thật sự điên rồ.

Tôi đem chuyện kể cho đồng nghiệp nghe. Cô ấy sợ đến toát mồ hôi lạnh, không ngừng cảm ơn tôi vì đã cảnh báo kịp thời, giúp cô rút ra khỏi cơn ác mộng.

Tôi nói:

“Sau này đừng tin mấy thứ tình yêu qua mạng nữa. Thấy phù văn kỳ lạ thì tránh xa, giữ mạng là trên hết.”

Cô ấy gật đầu, thề sống thề c.h.ế.t không bao giờ dính dáng nữa.

Cứ vậy, cuộc sống lại trở về yên ổn.

Nhưng sóng gió thật ra vẫn luôn rình rập phía sau.

So với 22 năm trước, cuộc sống hiện tại của tôi đã trở nên đầy rẫy nguy hiểm và kịch tính hơn nhiều.

Không, phải nói chính xác hơn, từ lúc sinh ra, vận mệnh của tôi đã bị sắp đặt bởi kẻ khác.

Bọn họ dùng mọi thủ đoạn tưởng như êm ái để bóp nghẹt tôi, cố đẩy tôi xuống vực sâu tuyệt vọng. Họ muốn tôi mất hết hy vọng sống, mất cả niềm tin vào bản thân.

Thật đáng tiếc, sau bao năm chịu đựng, tôi... vẫn sống.

Và cuối cùng—

Bọn họ cũng không nhịn được nữa, phải ra tay.

Kẻ ra tay không phải người tầm thường, mà là những nhân vật m.á.u mặt, cao thủ vây quanh như mây. Từ khi tôi bước chân vào con đường này, tôi rất ít khi ra tay tàn sát. Tôi luôn ưu tiên dùng phương pháp hòa bình.

Con người khi quá tham lam, sẽ đánh mất nhân tính. Tôi ghét loại người như vậy. Và tôi tin, thiên đạo cũng chẳng thích bọn họ đâu.

Chỉ hy vọng... sau này, sẽ không còn phải chứng kiến thêm những màn c.h.é.m g.i.ế.c vô nghĩa như thế này nữa.

"Tôi thích một cuộc sống yên bình, hài hòa hơn."]

Thích Tuyền đăng xong chương mới.

Ngay lập tức, khu bình luận sôi sục.

[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài]: "Tôi cũng thích cuộc sống bình yên, ấm áp! Mong là sau này đại đại đừng bận rộn như vậy nữa!"

[Có Hiếu Muốn Chết]: "Phù văn gì vậy? Hôm trước hình như tôi thấy có một tài khoản để ảnh đại diện có hình giống như phù văn này..."

[Mã Lan Nở Hoa 31]: "Bạn nên cẩn thận thì hơn!"

[Định Lý Pythagore ABC]: "Chị em ơi, chuyện này tuyệt đối không được xem thường!"

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: "Đại đại đã nhắc đến nhiều lần rồi, chắc chắn là có lý do. 'Có Hiếu Muốn Chết', bạn đừng xem thường!"

[Có Hiếu Muốn Chết]: "Tôi chỉ vô tình nhìn thấy trên điện thoại của người khác thôi, cũng không chắc lắm..."

[Hôm Nay Đại Cát]: "Không nghe lời đại sư, ắt sẽ chịu thiệt trước mắt! Một trăm địa lôi cho tỉnh ra!"

[Hôm Nay Đại Lợi]: "Ai dám hại đại sư? Biến khỏi đây cho tôi! Một trăm địa lôi!"

[Đại Cát Đại Lợi]: "Không thể chung tay xây dựng xã hội yên bình được à? Cứ thích làm mấy chuyện ngu ngốc đó, hại người cuối cùng cũng sẽ tự diệt vong! Một trăm địa lôi!"

Với phần lớn độc giả, đây chỉ là một đoạn văn như bao chương khác. Nhưng những người hiểu rõ chuyện trong bóng tối thì lại đọc ra được thông điệp ẩn sâu trong lời lẽ đó.

Lý Quốc Diên đặt điện thoại xuống, cười cười: "Đại sư đang viết chiến thư đây mà."

Địch Mông gật đầu đáp: "Đã đăng chiến thư thì chắc chắn tiền bối cũng đã có kế hoạch sẵn rồi. Đợi bên kỹ thuật nghiên cứu xong thiết bị kiểm tra, chúng ta nhất định sẽ cho bọn họ nếm mùi đau khổ."

Điện thoại của Lý Quốc Diên đột nhiên reo lên. Ông cúi đầu nhìn, hơi sững lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/424.html.]

Là tin nhắn từ Thích Tuyền:

[Tra thông tin về tài khoản 'Có Hiếu Muốn Chết'.]

Ông lập tức phân phó cho Địch Mông báo cho bộ kỹ thuật vào việc. Địch Mông sau đó còn tranh thủ lên khu bình luận tìm lại bình luận của người dùng kia.

"Quả nhiên tiền bối tinh mắt thật. Có khi đây chính là một manh mối quan trọng."

Nhưng đợi đã...

Sau khi đăng chương, tiền bối còn quay lại đọc bình luận sao?

Trong Homestay, Thích Tuyền gửi thêm một tin nữa cho Lý Quốc Diên, vừa tu luyện vừa hỏi hệ thống:

[Nếu manh mối này hữu dụng, thì tính là công của cậu nhé.]

Hệ thống trả lời vui vẻ:

[Hì hì, tôi là hệ thống tay bút mà, hỗ trợ ký chủ theo dõi bình luận là một phần trách nhiệm thiêng liêng đó! 🫡]

Thích Tuyền khẽ cong môi cười, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

Không lâu sau, Lý Quốc Diên trả lời tin nhắn.

[Phàn Tiếu Tiếu, nữ, 30 tuổi, y tá, hiện đang công tác tại bệnh viện số 1 thành phố Long Hải.]

Thông tin này thoạt nhìn vô cùng bình thường, chẳng có gì đáng ngờ. Nghề y tá tiếp xúc với rất nhiều người mỗi ngày, nếu muốn tra ra bệnh nhân cụ thể thì quá khó, gần như không khả thi.

Thích Tuyền cất điện thoại, không nghĩ thêm nữa, tập trung vào tu luyện.

Nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Hòe đang tĩnh tọa trong phòng thì có tiếng gõ cửa.

"Nghiêm Hòe, gia chủ gọi anh." Giọng của Nghiêm Canh vang lên ngoài cửa.

Anh mở mắt, đứng dậy đi đến thư phòng, ngồi đối diện với Nghiêm Phụng Quân.

"Đại hội tỷ thí gia tộc năm nay, ta muốn giao cho con phụ trách." Nghiêm Phụng Quân trầm giọng nói.

Nghiêm Hòe không do dự: "Vâng."

Mộng Vân Thường

"Đây là danh sách đệ tử tham gia của cả nhà chính và các chi nhánh, con cầm về xem trước." Ông đẩy một xấp danh sách sang: "Mấy chi nhánh năm nay có không ít đệ tử giỏi, đều ở cấp 5."

"Vâng."

Nghiêm Phụng Quân khẽ nhíu mày: "Nhưng đệ tử nhà chính đạt cấp 5 đúng độ tuổi thì lại không nhiều."

Nghiêm Hòe ngồi thẳng lưng, đáp gọn: "Cố gắng hết sức là được."

"Đại hội này ta đã tổ chức nhiều lần rồi, cũng không có gì đặc biệt. Có vấn đề gì thì cứ hỏi quản gia." Nói đến đây, ông phất tay: "Đi đi."

Nghiêm Hòe gật đầu định đứng dậy thì bị gọi lại.

"Chờ đã!" Nghiêm Phụng Quân nhìn anh kỹ hơn, vẻ mặt ngạc nhiên: "Con… đột phá rồi à?"

Anh gật đầu.

Trận chiến ác liệt với lệ quỷ ở đầm lầy lần trước đã giúp anh tích lũy nền tảng, sau khi trở về miệt mài tu luyện, cuối cùng hai ngày trước cũng đột phá lên cấp 7.

Thiên sư cấp 7 — đây là cấp bậc có đủ tư cách để kế thừa vị trí gia chủ.

Nghiêm Phụng Quân lập tức mừng rỡ: "Vậy là tốt rồi. Không lâu nữa, ta có thể giao nhà họ Nghiêm lại cho con để chuyên tâm bế quan tu luyện. Ta cũng muốn tranh thủ thời gian đột phá lên cấp 8."

Dù chức vị gia chủ quyền lực thật đấy, nhưng việc xử lý sự vụ lại làm hao tổn tâm trí, ảnh hưởng lớn đến tiến trình tu luyện của ông.

Nghiêm Hòe không nói gì thêm, cầm danh sách rời khỏi thư phòng.

Trên đường quay về, Nghiêm Canh tò mò chạy đến hỏi: "Gia chủ tìm anh có việc gì thế?"

Nghiêm Hòe giơ xấp giấy lên đáp: "Đại hội tỷ thí năm nay giao cho tôi phụ trách."

Nghiêm Canh trợn mắt: "Anh phụ trách? Ghê vậy!"

"Ừm."

"Có thể cho em xem qua được không?"

"Xem đi."

Nghiêm Canh hớn hở nhận lấy: "Woa, toàn là cao thủ! Có người thậm chí đã đạt đến cấp 5 bậc 3 rồi!"

Loading...