Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 416

Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:01:17
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại quỷ thoáng rùng mình, ánh mắt chợt tối lại, thấp giọng nói:

“Nói ra có thể cô không tin, tôi làm vậy là để cứu những đứa trẻ kia.”

Một con quỷ muốn đi cứu trẻ con? Vừa nghe đã thấy khó tin. Nhưng Thích Tuyền vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên hay phủ định.

Đại quỷ hiểu chuyện này khó khiến người ta tin tưởng, nhưng ông ta vẫn chậm rãi giải thích:

“Tôi chỉ không ngờ lần này lại gặp phải cao thủ như cô.”

Trước kia ông ấy cũng từng làm những chuyện tương tự, mỗi lần đều cực kỳ cẩn thận, chưa từng bị ai phát hiện. Ông ta không hề nghĩ lần này lại chạm mặt một Thiên sư lợi hại như vậy — mà còn chỉ mới 22 tuổi!

Thích Tuyền nhìn về phía kết giới Trận Mê Huyễn sắp tan rã, hỏi:

“Khi còn sống, ông từng là Thiên sư tinh thông phù chú đúng không?”

“Ừm.”

“Những lá bùa này là do ông tự vẽ sau khi trở thành quỷ à?”

Mộng Vân Thường

“Đúng thế.”

Hệ thống ngạc nhiên kêu lên: [Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết quỷ vẽ bùa sao?!]

Thích Tuyền: “…”

Đại quỷ hạ giọng:

“Trận pháp sắp biến mất rồi. Trong đó có một người tên là Trử Trường Nghĩa, tôi đã quan sát ông ta mấy ngày nay. Chính ông ta là kẻ bắt cóc lũ trẻ. Tôi phải dùng Bùa Mê Huyễn dẫn dụ hắn vào trong trận, nếu không, một con quỷ như tôi thì làm sao có cách nào khác ngăn cản hắn? Còn những người khác chỉ là vô tình đi theo Trử Trường Nghĩa mà bị cuốn vào trận pháp thôi.”

Thích Tuyền nhíu mày:

“Ông là quỷ cấp 8, ông có nhiều cách để ngăn chuyện này xảy ra. Thậm chí ông có thể thông báo cho chính phủ nữa mà.”

Dùng cách vòng vo phức tạp thế này làm gì chứ? Nhốt Trử Trường Nghĩa và lũ trẻ trong này thì có tác dụng gì?

Đại quỷ nhíu mày khó hiểu:

“Chính phủ? Ý cô là cảnh sát à?”

Thích Tuyền lười giải thích, móc điện thoại ra nhắn một câu cho Linh Sinh: [Mọi người tới đây đi.]

Đại quỷ thấy cô im lặng thì cũng không lên tiếng nữa.

Một lát sau, Linh Sinh dẫn cả nhóm đi tới, đứng phía sau lưng Thích Tuyền. Nhờ cô dùng ảo thuật che giấu dung mạo và thể chất, nên bây giờ nhìn anh chẳng khác gì một chàng trai trẻ tuổi thanh tú bình thường.

Nhưng ánh mắt đại quỷ lại không thể rời khỏi anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Thích Tuyền đáp xuống mặt đất, quay đầu nói với chủ nhiệm Phạm:

“Cô nói chuyện với ông ấy đi.”

Chủ nhiệm Phạm mím môi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải một đại quỷ cấp cao, chưa từng trải qua chuyện thế này. Nhưng Thích Tuyền đã chỉ đích danh, cô ấy đành phải lấy dũng khí, hít sâu một hơi:

“Xin chào, chúng tôi là nhân viên của Cục Điều tra thành phố Long Đàm, đến đây để tìm kiếm trẻ em và các đội viên mất tích. Nếu ông có yêu cầu gì, xin hãy nói với chúng tôi.”

Đại quỷ hơi nhíu mày, bối rối hỏi lại:

“Cục Điều tra… là cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/416.html.]

Cả nhóm người đồng loạt im bặt:...

Ông làm quỷ cũng phải cập nhật tin tức thời đại chứ!

Chủ nhiệm Phạm kiên nhẫn giải thích với đại quỷ: “Chúng tôi là Cục Điều tra – đơn vị của nhà nước, chuyên xử lý các vụ án linh dị, siêu nhiên.”

Đại quỷ cau mày, có vẻ hơi khó hiểu: “Thế còn Hiệp hội Thiên sư? Tôi thấy họ vẫn còn ở đây mà.”

Chủ nhiệm Phạm cười nhạt: “Bọn tôi là tổ chức chính phủ, họ chỉ là tổ chức dân lập.”

Nghe vậy, đại quỷ liếc qua một vòng, ánh mắt cẩn trọng đánh giá đám người trước mặt. Rất dễ để nhận ra hai thế lực phân chia rõ rệt – một bên là nhân viên nhà nước, một bên là Thiên sư dân lập.

Ông ta chậm rãi nói: “Tôi điều tra manh mối vụ buôn bán trẻ em từ khe núi, lần theo dấu vết đến thành phố Long Đàm, cũng mới hơn một tháng. Tôi nhớ lúc ấy, hình như chưa có Cục Điều tra nhỉ?”

“Cảm ơn ông vì đã bỏ công sức làm việc thiện,” chủ nhiệm Phạm cười chân thành, “Cục Điều tra đúng là mới thành lập không lâu.”

Ánh mắt đại quỷ vô thức dừng lại trên người Thích Tuyền, hỏi: “Vậy vị tiền bối này cũng thuộc Cục Điều tra sao?”

Nụ cười của chủ nhiệm Phạm càng sâu thêm: “Đúng vậy, Thích tiền bối là cố vấn đặc biệt của Cục Điều tra.”

Đại quỷ lại liếc sang Linh Sinh: “Còn cậu này?”

“Trợ lý của tiền bối.” Chủ nhiệm Phạm trả lời gọn gàng.

Nhưng Thích Tuyền thản nhiên nói thêm: “Anh ấy là người nhà tôi, đồng thời cũng là y sư của Cục Điều tra.”

Nghe đến đây, trong lòng đại quỷ hơi vui mừng. Được làm việc cho nhà nước là cầm bát cơm sắt, vừa có phúc lợi, vừa có bảo đảm – đúng là không tệ.

Ông ta quay lại nhìn chủ nhiệm Phạm, giọng nghiêm túc: “Tôi bám theo Trử Trường Nghĩa mấy ngày nay. Hôm qua, thấy ông ta lén ôm một đứa trẻ, tôi liền dụ hắn vào Trận Mê Huyễn.”

“Cảm ơn ông.” Từ giọng nói và cách hành xử của đại quỷ, chủ nhiệm Phạm dễ dàng cảm nhận được ông là người có nguyên tắc. Cô cười chân thành hơn mấy phần: “Nhưng nếu đẳng cấp của ông cao hơn Trử Trường Nghĩa, sao phải vòng vo dùng cách này?”

Đại quỷ bình tĩnh giải thích: “Dùng Phù trận có thể giấu quỷ khí, chứ nếu tôi dùng quỷ thuật, sớm bị Hiệp hội Thiên sư phát hiện rồi. Hơn nữa, Phù trận có thể từ từ tiêu hao linh lực của Thiên sư, đợi đến lúc hắn mệt lả, tôi chỉ cần ra tay là cướp được đứa bé, không cần động thủ nhiều.”

Hệ thống trong tai Thích Tuyền thì thầm: [Ừm, nói có lý. Ngay cả Trử Trường Nghĩa cũng dính vào chuyện lừa bán trẻ em thì Hiệp hội Thiên sư đúng là không đáng tin chút nào!]

Chủ nhiệm Phạm gật đầu, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn lễ phép: “Rất cảm ơn ông, nhưng dù sao đi nữa, công dân cũng có nghĩa vụ phối hợp điều tra. Mong ông đi theo chúng tôi một chuyến.”

Đại quỷ còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng “phụp” khe khẽ.

Trận Mê Huyễn mất linh lực, tan biến hoàn toàn.

Trong ánh nhìn của mọi người, Trử Trường Nghĩa xuất hiện với dáng vẻ bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mũi nhếch nhác. Ba điều tra viên đi cùng ông ta thì khá hơn, chỉ là thần sắc có chút căng thẳng. Bên cạnh, một đứa bé chừng ba tuổi nằm thiêm thiếp bên mép trận pháp.

Tất cả đều hiểu rõ tác dụng của Trận Mê Huyễn – bên trong đầy rẫy ảo ảnh quỷ dị, người trong trận nếu không tỉnh táo rất dễ sa vào mê loạn, tưởng thật mà liều mạng chống trả. Nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng Trử Trường Nghĩa sau khi lâm vào mê trận đã quẳng đứa bé sang một bên mặc kệ, chỉ lo đánh đ.ấ.m trong ảo giác.

Cả Trử Trường Nghĩa lẫn ba điều tra viên lúc này đều mang vẻ ngỡ ngàng. Vừa rồi bọn họ còn thấy quỷ quái chực chờ tấn công, giờ bỗng thấy một đám người đứng nhìn mình chằm chằm – cái cảm giác bị người ta quan sát từng chút thật sự khiến người ta vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Trử Trường Nghĩa đảo mắt nhanh chóng, liếc sang nhóm Hiệp hội Thiên sư, rồi lại nhìn sang phía Cục Điều tra. Gương mặt già nua không hề đỏ, giọng ông ta cất cao: “Cuối cùng các người cũng tới! Lúc trước tôi phát hiện một tên Thiên sư buôn người, lập tức đuổi theo, ai ngờ rơi vào bẫy của hắn! May nhờ có mọi người tới kịp!”

Một tiếng cười nhạt vang lên. Đại quỷ toàn thân lấp lóe quỷ khí, nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Trử Trường Nghĩa, chậm rãi hỏi: “Ông nói tên Thiên sư buôn người kia… là tôi sao?”

Trử Trường Nghĩa nhìn thấy quỷ khí dày đặc trên người ông ta, lập tức sợ đến trợn tròn mắt, lắp bắp: “Ông… ông…”

Chủ nhiệm Phạm không muốn lãng phí thời gian xem ông ta diễn trò, rút thẳng chiếc còng tay đặc chế, bấm khóa, còng chặt cổ tay ông ta. Giọng cô lạnh như băng: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Trử Trường Nghĩa vội giãy giụa, miệng gào lên: “Tôi không làm chuyện xấu! Tôi thực sự đuổi theo một tên Thiên sư buôn người mà! Làm sao tôi biết chỗ này có một con đại quỷ? Các người bắt nhầm người rồi!”

Đại quỷ nhếch môi cười nhạt, chậm rãi nói: “Tôi đã dùng Bùa Lưu Ảnh ghi lại toàn bộ quá trình của ông. Có muốn xem không?”

Loading...