Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 415

Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:00:55
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ tra ra được Trử Trường Nghĩa đã biến mất gần chỗ này, nhưng rõ ràng đã tới nơi từ lâu, vậy mà vẫn không tài nào tìm ra cách mở cửa vào. Hiện giờ có đại lão dẫn đường, cả đám liền không hẹn mà cùng nhau chạy đến ôm đùi Thích Tuyền.

Còn thể diện á? Xin lỗi, đây là đại sư thần tượng đó, cả đời bọn họ có khi chỉ gặp được một lần, còn bận tâm cái thể diện c.h.ế.t tiệt gì nữa!

Bây giờ vẫn đang ban ngày, núi Nghiêu thoạt nhìn không có vẻ gì âm u. Nhưng càng tiến sâu, những Thiên sư tu vi thấp lại càng cảm giác được từng luồng khí lạnh âm u quét qua, nổi cả da gà.

“Lạ nhỉ, sao thiết bị giám sát không phát hiện được chút phản ứng nào vậy?” Một Thiên sư thấp giọng bàn tán.

“Mặc kệ là cái gì, chỉ cần đi theo đại lão thì chắc chắn không sai. Cho dù có gặp quỷ thần gì đi nữa, đại lão cũng đỡ giùm hết mà.”

“Ờ, cũng đúng.” Một người khác phụ họa, nhưng bỗng dừng lại, ngơ ngác hỏi: “Ơ, khoan… chúng ta đâu có biết đại lão định làm gì đâu? Tôi chỉ muốn tới tìm người thôi mà, sao lại lạc sang theo bọn họ rồi?”

Có người lưỡng lự đáp: “Không phải Phương Nghiệp cũng đi theo đó sao?”

“Anh không biết à, Phương Nghiệp có quan hệ tốt với chính phủ lắm.”

“Cũng có thể… thật ra là do sức hút của đại lão thôi.”

Bọn họ vừa thấy Thích đại lão liền không tự chủ được mà nối gót bước chân cô, mặc kệ việc đi tìm người vốn chẳng liên quan gì tới chuyện đại lão đang làm. Cứ ôm đùi cái đã rồi tính sau!

Mọi người nghĩ thầm: thôi thì kệ, đã đi tới đây rồi, còn quay về được chắc?

Mộng Vân Thường

Phương Nghiệp lặng lẽ trà trộn vào đám điều tra viên, thấp giọng hỏi một người trong đội: “Những người đi bên cạnh Thích tiền bối là ai vậy?”

Điều tra viên đáp: “Chắc là đồng nghiệp từ thành phố Long Giang.”

À, thì ra là thế.

Lần trước là hai người, lần này lại ba, mà còn là ba người khác hoàn toàn so với lần trước. Xem ra vị trí bên cạnh đại lão cạnh tranh ác liệt thật.

Nếu anh ta đến Long Giang đăng ký làm điều tra viên, liệu có cơ hội được đi theo làm việc cạnh đại lão không nhỉ?

Cách đó không xa, trong sơn cốc, ánh sáng lấp lánh của Trận Mê Huyễn mờ mờ ảo ảo.

Một người đàn ông tuấn tú đứng giữa trận pháp, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía đám người Thích Tuyền.

Ông ta bấm ngón tay tính toán, nhưng trước mắt như bị một tầng sương mù dày đặc che lấp, không thể nào đoán ra được việc những người đang tới sẽ mang đến vận may hay tai họa.

Không tính ra được thì chỉ có hai khả năng.

Một, người sắp đến đẳng cấp cao hơn ông ta.

Hai, người đó có quan hệ mật thiết với ông ta.

Khả năng thứ hai cơ bản có thể loại bỏ. Vậy thì chỉ còn lại… khả năng đầu tiên.

Khi nãy ông ta cảm giác sau lưng có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, chẳng lẽ chính là người đó?

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải xuống mặt đất phủ đầy cành khô những đốm sáng lung linh.

Đột nhiên, Thích Tuyền dừng bước, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào trận pháp giữa sơn cốc.

Đó là Trận Mê Huyễn, nhưng không phải loại trận pháp chính thống, mà là trận do Bùa Mê Huyễn kết thành.

Rõ ràng, người bày trận là cao thủ dùng bùa chú.

“Thích tiền bối, có vấn đề gì sao?” Chủ nhiệm Phạm vì tu vi thấp nên không nhìn ra các lá bùa cấp tám đang lơ lửng trên không.

Thích Tuyền chỉ nói ngắn gọn: “Mọi người tạm thời ở lại đây.”

Cô đưa cho Linh Sinh một lá Bùa Hộ Trận: “Anh mở trận pháp bảo vệ ra đi.”

Linh Sinh gật đầu, hoàn toàn không lo lắng chút nào cho an nguy của Thích Tuyền.

Bởi vì anh cảm nhận được trận pháp trong sơn cốc này sắp sụp đổ rồi, đẳng cấp cũng không thể so với Thích Tuyền.

Không có gì đáng sợ cả.

Mọi người ngồi yên trong lồng bảo hộ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Thích Tuyền bay về phía sơn cốc.

Cô hòa vào ánh nắng, dáng người mảnh khảnh như phủ lên một tầng ánh sáng thần bí, vừa thanh cao vừa xa cách.

Phương Nghiệp hai mắt sáng rực, lẩm bẩm: “Nếu tôi mà được làm trợ lý của đại sư thì tốt biết mấy…”

Vừa dứt lời, da đầu anh ta bỗng tê rần.

Anh ta quay sang nhìn, bắt gặp ba đôi mắt lạnh lẽo âm u đang nhìn chằm chằm mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/415.html.]

Là ba “trợ lý” bên cạnh Thích tiền bối.

Anh ta vội vàng xua tay: “Tôi chỉ nói linh tinh thôi! Không có ý gì đâu! Mấy người mới là người thích hợp nhất, thật đó!”

Ba đôi mắt lập tức thu lại.

Những người còn lại không nhịn được bật cười: “Phụt! Ha ha ha ha!”

Trong sơn cốc, Thích Tuyền dừng lại trước Trận Mê Huyễn.

Trận pháp bắt đầu hiện ra trạng thái linh khí cạn kiệt, không bao lâu nữa sẽ tự sụp đổ.

Cô yên lặng đứng đợi, không nói một lời.

Người bên trong trận dường như cũng đã lường trước được kết cục, không hề phí thêm thời gian, trong chớp mắt liền xuất hiện bên ngoài.

Toàn thân người đó bị bao phủ bởi một lớp quỷ khí màu đen đặc quánh, đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Trên người ông ấy mang theo hơi thở quỷ khí nặng nề, là một Thanh quỷ cấp 8. Thế nhưng, điều kỳ lạ là ngoài quỷ khí ra, không hề có chút sát nghiệt nào, ngược lại, trên người ông ấy còn mơ hồ lóe lên ánh sáng công đức. Đây không phải loại ác quỷ thông thường, mà là một vị quỷ có công đức.

Đối với người hoặc quỷ mang theo công đức, Thích Tuyền từ trước đến nay đều không quá cứng rắn. Cô hỏi thẳng:

“Những đứa trẻ mất tích và cả điều tra viên, bọn họ đều đang bị nhốt trong Trận Mê Huyễn phải không?”

Đại quỷ hơi sững lại, giọng trong trẻo vang lên:

“Cô không g.i.ế.c tôi sao?”

Thích Tuyền nhướng mày:

“Tại sao tôi phải g.i.ế.c ông?”

Trong đầu cô hỏi hệ thống: [Tôi trông giống người thích c.h.é.m g.i.ế.c lắm sao?]

Hệ thống lập tức đáp, giọng điệu đầy tâng bốc: [Không có không có! Ngài vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, sao lại đi g.i.ế.c người lung tung được cơ chứ?]

Đại quỷ bật cười:

“Cô là Thiên sư, mà Thiên sư đối đầu với bát quỷ, chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?”

Thích Tuyền nhàn nhạt đáp:

“Tôi chỉ bắt ác quỷ thôi.”

Đại quỷ cười càng tươi:

“Hay cho một câu chỉ bắt ác quỷ.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, ý cười không giấu được: “Người các cô muốn tìm hiện giờ đã bị tôi nhốt lại rồi, chẳng lẽ tôi không phải ác quỷ sao?”

Thích Tuyền: “…”

Cô thản nhiên ném ra một tấm mộc bài gỗ đào, giọng điệu lạnh nhạt:

“Nếu không tin, ông cứ thử tiến lên xem.”

Đại quỷ: “…”

Ánh mắt ông ta chợt lóe, đánh giá cô cẩn thận, rồi tò mò hỏi:

“Trước đây khi tôi còn ở huyền môn chưa từng gặp qua tiền bối, xin hỏi tiền bối tên là gì?”

Thích Tuyền hơi nhếch miệng:

“Ông làm quỷ được bao nhiêu năm rồi?”

“Đã hai mươi năm.”

“Vậy hai mươi năm trước tôi mới có… hai tuổi.”

Hai tuổi thì chắc chắn chưa từng gặp rồi.

Đại quỷ kinh ngạc đến mức quỷ khí quanh người cũng d.a.o động, giọng nói mang đầy sự sững sờ:

“Cô mới có 22 tuổi thôi sao?”

Hệ thống đắc ý cười khoe: [Đại lão nhà chúng tôi đỉnh lắm đấy nhé!]

Thích Tuyền không để ý đến lời lảm nhảm của hệ thống, lạnh lùng cắt vào:

“Nói đi, mục đích của ông là gì.”

Loading...