Cuối cùng thì cô ấy cũng nhìn ra được bộ mặt thật của gã đàn ông kia rồi!
Tôi lo rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, bèn kéo cô ấy tiếp tục ngồi lì ở tiệm net, chọn vị trí ngay cạnh gã đàn ông ấy, cùng lắng nghe hắn lẩm nhẩm mấy câu hát nghe còn khó chịu hơn cả tiếng đinh gõ vào thau, lâu lâu lại thêm vài từ tục tĩu thốt ra. Không chỉ riêng cô ấy, đến đồng nghiệp khác cũng sắp trầm cảm tới nơi rồi.
Hình tượng "người đàn ông đặc biệt" mà cô ấy từng ôm ấp trong lòng nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Trên đường trở về, cô ấy vừa oán trách vừa tức giận, lập tức đưa người kia vào danh sách đen. Không quên đăng status lên nhóm bạn chung:
[Hẹn hò online nguy hiểm thật đấy. Ai biết được sau màn hình là người hay ma chứ!]
Lúc này tôi mới sực nhớ ra điều đã bỏ sót từ đầu—gã đàn ông đó không phải ma, nhưng ảnh đại diện lại phủ đầy âm khí. Vậy rốt cuộc là bùa chú xảy ra vấn đề?
Bình luận trên diễn đàn "Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài":
[A a a cuối cùng đại đại cũng ra chương mới rồi! Đợi mỏi cả người! May mà đồng nghiệp kia nhận ra chân tướng kịp thời! Thế là thật sự do bùa có vấn đề phải không?]
[Có Hiếu Muốn Chết]: Bùa chú đó trông thế nào? Thật sự có loại bùa khiến người ta rối trí như thế à?
[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức]: Mọi người nghiêm túc thật đấy? Đây là tiểu thuyết mà. P/S: Nam chính không quan trọng nữa, tôi đọc vì mấy tình tiết linh dị ấy! Tác giả có thể đẩy nhanh tiến độ chút không?
[Phi Thiên Lộc Mã]: Tranh top đầu! Tặng 100 thủy lôi!
[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: A a a, thêm tiền tiêu vặt rồi! Tặng 20 quả thủy lôi nữa!
[Nữ Thần Bạch Thủy Gả Cho Tôi]: Hehe, chắc mọi người không biết chứ đồng nghiệp trong truyện chính là tôi đó! Nữ thần từng nắm tay tôi nha!
[Hôm Nay Đại Cát]: Người phía trên nằm mơ rồi! Một trăm quả thủy lôi cho tỉnh mộng!
[Hôm Nay Đại Lợi]: Mơ thì được, nhưng mơ nhiều quá thì tỉnh dậy lại đau lòng hơn. Một trăm quả thủy lôi!
[Đại Cát Đại Lợi]: Đúng rồi các em gái ơi, phải tỉnh táo, đừng để mấy gã tra nam lừa gạt! Một trăm thủy lôi!
[Người Qua Đường Giáp]: Đang hóng chương mới quá chừng!
Tại Cục Điều tra thành phố Long Giang.
Đội trưởng tổ giám sát sau khi được chữa trị đã ngủ một giấc sâu, đến tận khi trời sáng mới dần tỉnh lại. Đã rất lâu rồi anh ấy mới ngủ ngon được đến vậy.
Một tổ viên vui vẻ tiến lại:
"Đội trưởng, anh tỉnh rồi! Có muốn uống nước không?"
Anh ấy nhận lấy ly nước ấm, vừa uống một ngụm liền như sực nhớ điều gì, sắc mặt thay đổi:
"Tiền bối đâu? Thích tiền bối đâu rồi? Sao tôi lại ngủ quên mất lúc đó?!"
Anh bối rối, đưa tay lên gõ nhẹ đầu mình.
Ơ?
Cánh tay... sao lại không còn đau?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/402.html.]
Vết thương hình như lành rồi?
Anh ngạc nhiên nhìn tổ viên bên cạnh:
"Chẳng lẽ... tôi vừa nằm mơ? Tôi nhớ là mơ thấy Thích tiền bối tới chữa trị cho tôi..."
Tổ viên bật cười lớn, ôm bụng cười ngặt nghẽo:
"Đội trưởng, dáng vẻ của anh lúc này thật sự hiếm có lắm đấy. Giá mà tôi kịp chụp hình lại!"
Ai mà ngờ, một người thường ngày nghiêm nghị như đội trưởng, giờ lại có biểu cảm hoang mang dễ thương thế này.
Đội trưởng khẽ ho một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tổ viên nhanh chóng nghiêm túc trở lại, trả lời:
"Đội trưởng, không phải mơ đâu. Anh thật sự được Thích tiền bối chữa trị đấy. Kinh mạch của anh giờ thông suốt rồi, anh là người cảm nhận rõ nhất mà?"
Đội trưởng khẽ gật đầu.
Đúng vậy, linh lực lưu thông có trơn tru hay không, anh là người rõ nhất.
"Vậy... thật sự là Thích tiền bối cứu tôi?" Gương mặt nghiêm túc của anh lại không kìm được mà nở nụ cười.
Tổ viên bổ sung thêm:
"Chính xác thì là cả Thích tiền bối và trợ lý của cô ấy cùng ra tay."
Nghe vậy, đội trưởng càng cười tươi hơn.
"À đúng rồi, đội trưởng," một tổ viên khác lên tiếng, giọng mang theo sự phẫn nộ, "vậy mấy tên Thiên sư ra tay đánh người thì xử lý thế nào đây?"
Không chỉ có đội trưởng bị thương, nhiều tổ viên cũng bị thương ngoài da. Nhưng riêng anh là bị thương đến tận kinh mạch – tổn thương nghiêm trọng nhất.
Mấy kẻ gây chuyện giờ vẫn đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn.
Đội trưởng lạnh giọng:
"Cứ làm theo chỉ thị cấp trên."
Suốt mấy ngày qua, tổ giám sát liên tục theo dõi hoạt động của Hiệp hội Thiên sư, không chỉ xem xét hiện tại mà còn rà soát cả quá khứ. Họ đã phát hiện một số hành vi không minh bạch. Có vẻ đã đụng chạm đến lợi ích của ai đó, nên mới dẫn đến xung đột, hoặc tệ hơn – có kẻ cố tình thừa cơ làm loạn.
Anh đứng dậy:
"Tôi đi gặp chủ nhiệm Mạnh."
Mộng Vân Thường
Tại tổng cục thành phố Long Kinh.
Mạnh Vân Tranh đang nghe chỉ đạo từ cấp trên Lý Quốc Diên. Nhưng lời chỉ thị lại khiến ông khó hiểu:
"Mặc kệ sao? Sao lại mặc kệ được? Làm thế chẳng khác nào dung túng cho sự kiêu ngạo của bọn họ!"