Dưới trời đêm yên tĩnh, một lá bùa trong tay Thích Tuyền bỗng nhiên phát sáng rực rỡ, trận pháp được kích hoạt. Ánh kiếm vàng kim chói lọi từ bùa phóng lên như sao băng rạch ngang bầu trời, nhắm thẳng về phía Long Kinh với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.
Thích Tuyền đã nắm rõ tọa độ cụ thể từ Lý Quốc Diên. Cô tính toán cẩn thận các bước khởi động, để kiếm quang lao đi chính xác như một mũi tên, xuyên thủng trận pháp bao quanh tòa nhà mục tiêu ở ngoại ô Long Kinh.
Giữa ánh sao lấp lánh, một tia sáng lóa chợt lóe lên rồi biến mất. Trong chớp mắt, nó vượt qua hàng trăm cây số, nhắm trúng tòa nhà nơi Nghiêm Phụng Khanh đang cư ngụ.
Trong tòa biệt thự tĩnh lặng, Nghiêm Phụng Khanh đột ngột cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Một cảm giác nguy hiểm khiến ông ta lập tức buông công cụ khắc bùa, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, ngước nhìn về hướng thành phố Long Giang.
Quản gia đang đứng ngoài cửa lập tức hỏi han:
“Gia chủ, có chuyện gì sao ạ?”
Nghiêm Phụng Khanh cau mày, giọng khô khốc:
“Ông cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ nào đó không?”
Quản gia nhìn theo hướng ông chỉ, nhưng chỉ thấy trời đêm bình thường. Ông ta lắc đầu:
“Không ạ... tôi không cảm thấy gì.”
Nhưng ngay lúc đó —
Trên trời đêm xuất hiện một luồng sáng chói lóa như cực quang, lao đến với tốc độ kinh người, ngày càng gần, ngày càng sáng rõ.
“Không xong rồi!” Quản gia hốt hoảng, vội đẩy xe lăn đưa Nghiêm Phụng Khanh trở lại trong nhà.
Nhưng đã quá muộn.
Ánh kiếm vàng sắc bén như muốn xé rách bầu trời, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, giáng thẳng vào tấm chắn trận pháp cấp 7 quanh biệt thự.
Ầm!!!
Chỉ một đòn, trận pháp vỡ nát.
Quản gia sững sờ, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn quên cả chuyện phải bỏ chạy. Trước uy lực tuyệt đối ấy, ngay cả khái niệm “trốn” cũng không tồn tại nổi trong đầu ông ta.
Nghiêm Phụng Khanh bấu c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, mắt không rời khỏi phương hướng phát ra kiếm quang. Giọng ông ta khàn đặc, gần như rít lên:
“Không thể nào... chuyện này... sao có thể xảy ra! Không thể nào!”
“Gia chủ, trận pháp đã bị phá rồi! Tôi đi kích hoạt hệ thống phòng thủ dự phòng!” Quản gia hoảng hốt định hành động.
Nhưng chưa kịp xoay người, một đạo kiếm quang thứ hai lại xuất hiện trên trời đêm.
Lại nữa?!
Sân biệt thự đã không còn bất kỳ pháp trận nào để chống đỡ thêm.
Trong nỗi hoảng loạn, chân quản gia cứng đờ như đổ chì, không thể động đậy nổi. Kiếm quang thứ hai lao thẳng xuống, c.h.é.m mạnh vào tòa nhà.
Mặt đất rung chuyển, bụi mù bốc lên dày đặc. Một hố sâu hiện ra ngay giữa sân, như bằng chứng cho đòn tấn công chí mạng vừa rồi. Nếu không phải trên người họ có mang theo Bùa Hộ Mệnh, lúc này cả hai chắc chắn đã bị thổi bay đến mức không còn hình dạng.
Mặt quản gia tái mét, giọng run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/392.html.]
“Cái này... rốt cuộc là cái gì vậy?!”
Ông ta đã từng nghe nói về vũ khí viễn trình, nhưng viễn trình kiếm quang thì đúng là lần đầu!
Cùng lúc đó, các thế lực lớn ở thành phố Long Kinh đồng loạt nhận tín hiệu d.a.o động trên không trung. Kiếm quang lần đầu xuất hiện đã bị họ phát hiện, đến lần thứ hai thì không còn ai dám xem nhẹ. Bùa Lưu Ảnh đã được chuẩn bị từ trước nhanh chóng được kích hoạt để ghi lại toàn bộ cảnh tượng.
Hai luồng kiếm quang, như một cơn chấn động khiến toàn bộ giới huyền môn ở Long Kinh phải bàng hoàng.
Tại Cục Điều tra Long Kinh, Lý Quốc Diên cũng sững sờ nhìn màn hình hiển thị hình ảnh hai đạo kiếm quang xuyên phá tòa nhà của Nghiêm Phụng Khanh.
Nguồn phát: từ hướng Long Giang.
Tính chính xác và sức mạnh tuyệt đối.
Trừ Thích Tuyền ra thì còn ai có thể làm được?
Ông ấy biết Thích Tuyền rất mạnh, nhưng không ngờ cô còn mạnh đến mức này.
Khi ông còn đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.
[Thích đại sư: Lúc trước nghiên cứu ra một loại Bùa Hợp Thành, vẫn chưa có dịp thử nghiệm. Vừa rồi thử hai phát.]
Lý Quốc Diên nhìn tin nhắn, trầm mặc mất vài giây.
Cái gì gọi là "thử nghiệm"? Đây rõ ràng là màn thị uy quy mô lớn!
Ông ấy nhớ tới mấy cuộn Bùa Áp Súc mới được gửi đến từ tay cô, lại cảm thấy có thể hiểu được. Thích Tuyền chưa bao giờ là người có thể dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá.
Đúng lúc đó, Địch Mông hớt hải xông vào văn phòng, mặt mày rạng rỡ đầy phấn khích:
“Cục trưởng Lý! Hệ thống giám sát đã xác nhận: hai đạo kiếm quang đều đánh vào biệt thự của Nghiêm Phụng Khanh! Đạo đầu tiên phá trận pháp bảo hộ, đạo thứ hai tạo ra một hố lớn giữa sân. Không có thương vong.”
Gương mặt Địch Mông lộ rõ vẻ sùng bái:
“Là tiền bối đúng không? Nhất định là ngài ấy! Ngoài Thích đại sư ra không ai có thể làm được chuyện này!”
Lý Quốc Diên gật đầu:
“Là cô ấy. Thứ cô ấy dùng là Bùa Hợp Thành.”
Mộng Vân Thường
Địch Mông trợn mắt:
“Trời ạ! Bùa Hợp Thành mà cũng có thể tự sáng chế ra?! Thật quá đỉnh!”
Hai đạo kiếm quang kia chắc chắn sẽ trở thành chủ đề khiến cả Cục Điều tra bàn tán suốt một năm tới.
Lý Quốc Diên nhắn lại cho Thích Tuyền:
[Bùa Hợp Thành của đại sư thực sự khiến người ta phải kinh ngạc. Rốt cuộc là loại nào vậy?]
[Thích Tuyền: Kết hợp giữa Phù đạo và Kiếm đạo.]
Lý Quốc Diên thán phục đến cực điểm:
[Tư duy của đại sư, quả thật không ai có thể theo kịp.]