Nhật Ký Hào Môn - 372
Cập nhật lúc: 2025-05-21 16:12:00
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một luồng linh lực tinh thuần từ trong cơ thể Thích Tuyền tách ra, hóa thành một tiểu nhân nhỏ xíu mang hình dáng cô. Cùng lúc đó, một luồng linh khí khác từ phía Linh Sinh cũng biến hóa thành một bản sao mini của anh.
Chỉ là, so với bản sao của Thích Tuyền trông tinh xảo như ngọc, thì phiên bản thu nhỏ của Linh Sinh lại có phần thô ráp hơn một chút.
Hai tiểu nhân đứng đối mặt nhau.
Tiểu Thích Tuyền khẽ đưa tay nâng cằm tiểu Linh Sinh lên, rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên trán anh ta. Tiểu Linh Sinh sững người tại chỗ, chưa kịp phản ứng gì, thì tiểu Thích Tuyền đã quay người rời đi.
Linh Sinh chơi đùa một cách say sưa, tưởng rằng Thích Tuyền sẽ không phát hiện ra, nhưng đâu biết rằng hệ thống đã lặng lẽ theo dõi toàn bộ sự việc.
[Ha ha ha ha ha!] , giọng cười điên cuồng của hệ thống vang lên trong đầu Thích Tuyền.
Thích Tuyền: “?”
Hệ thống: “Cô không mở linh thức ra à?”
Thích Tuyền: “Ừ.”
Việc mở linh thức tiêu hao khá nhiều năng lượng, nếu không cần thiết, cô thường không làm.
Hệ thống (cười trộm): “Hay là thử mở ra xem?”
Thích Tuyền không nói gì, âm thầm vận chuyển linh lực, lặng lẽ kích hoạt linh thức.
Ngay lập tức, bút trên tay cô dừng lại giữa chừng.
Đây… là đang diễn trò gì vậy?
Linh Sinh hoàn toàn không hay biết điều gì xảy ra bên ngoài.
Anh chỉ cảm thấy mình rất thích cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một cảm xúc hỗn độn, muốn biểu đạt ra nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên mới nghĩ đến cách dùng linh lực để tạo hình người thu nhỏ như thế.
Làm vài lần nữa, có lẽ tâm tình sẽ ổn định trở lại?
Vì vậy, anh cứ tiếp tục tạo hình, lặp lại đi lặp lại lại cảnh tượng vừa rồi. Anh cũng không hiểu rõ ý nghĩa thực sự của hành động này, chỉ đơn giản là cảm thấy vui vẻ khi làm vậy.
Thích Tuyền: “…”
Tối hôm qua, cô chỉ vì thấy Linh Sinh quá ngoan, quá đáng yêu, nhất thời không kiềm chế được mà hôn một cái. Cô vốn cho rằng đây là chuyện nhỏ, dù sao Linh Sinh giờ đã thuộc về biệt thự Lâm Hồ, không còn là người ngoài nữa.
Hệ thống: “…”
Hệ thống: “Đại lão, tôi nghĩ tối nay nên gửi cho anh ấy mấy cuốn ngôn tình tiểu học ấy. Có thể sẽ giúp cô ấy hiểu chuyện hơn một chút.”
Thích Tuyền mặt vẫn lạnh tanh, giọng bình thản:
“Không cần.”
Cô nhanh chóng vẽ xong nét cuối cùng, đặt bút xuống, nói ngắn gọn:
“Xong rồi.”
Linh khí trên dây giây lập tức thu về lòng bàn tay Linh Sinh.
Mộng Vân Thường
Anh nhìn chăm chú vào phù văn vừa được vẽ xong, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và khâm phục.
Phù văn do Thích Tuyền vẽ không những tinh xảo mà còn uyển chuyển hơn hẳn. Uy lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh từng thấy trước đây.
Thích Tuyền: “Đây mới chỉ là phác thảo ban đầu, để tôi cải tiến thêm.”
Nghiên cứu phù văn là chuyện không thể vội vàng. Cần phải tỉ mỉ, kiên nhẫn, từng nét vẽ đều phải gần với pháp tắc nhất định, mới có thể phát huy hiệu quả cao nhất.
Linh Sinh gật đầu, nhặt giấy và bút lên, nhưng chân vẫn chưa chịu rời khỏi phòng.
Thích Tuyền ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Chàng trai vô thức liếc nhìn ấn đường của cô, nhưng lại vội vàng dời mắt đi, lắc đầu, ôm lấy giấy bút rồi rời khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/372.html.]
Hệ thống: “Đại lão, ngài định cho ai thử trước đây?”
Thích Tuyền: “Cho họ rút thăm đi.”
Cục Điều Tra – Long Kinh
Sau khi thẩm vấn con quỷ chặn xe và nam quỷ, Mạnh Vân Tranh đã tổng hợp lại các thông tin và báo cáo lên Tổng cục ở thành phố Long Kinh.
Hiện tại, manh mối chỉ dẫn đến hai địa điểm chính là thành phố Long Lâm và thành phố Long Đường.
Nam quỷ và quỷ chặn xe không nắm giữ nhiều bí mật quan trọng. Sau khi khai thác xong, quỷ chặn xe được đưa đi đầu thai, còn nam quỷ vì từng hại người, nên chắc chắn sẽ bị hồn phi phách tán.
Nhưng ngay trước khi bị xử lý, hắn ta đột nhiên la lớn:
“Còn một chuyện! Tôi có một chuyện nữa muốn khai báo! Xin hãy khoan hồng!”
Mạnh Vân Tranh: “?”
Cô nghiêm mặt, hỏi:
“Nói đi.”
Nam quỷ (khẳng khái): “Tôi không muốn bị hồn phi phách tán. Xin hãy cho tôi một cơ hội sống sót!”
Mạnh Vân Tranh: “Muốn được khoan hồng đến mức nào?”
Nam quỷ: “Tôi không muốn bị xử tử.”
Mạnh Vân Tranh: “Điều đó còn tùy vào giá trị của thông tin anh cung cấp.”
Nam quỷ nghiến răng, nói:
“Tôi biết một bí mật về Thiệu Tinh.”
Mọi người trong phòng đồng loạt ngẩn người: “???”
Trước đây còn yêu đương tha thiết như vậy, giờ lại sẵn sàng bán đứng người yêu?
Nam quỷ không còn để tâm đến những lời dị nghị, anh ta ôm đầu, giọng nghẹn ngào:
“Sau khi tôi chết, tôi không bị Thiên sư thu nhận làm quỷ hầu. Vì quá yêu cô ấy, tôi muốn được ở bên cạnh cô ấy mãi mãi, nên đã đến nhà cô ấy.”
Đường Miên lạnh lùng:
“Anh là một con quỷ nam, chạy đến nhà con gái người ta? Không thấy ghê tởm à?”
Nam quỷ vội nói: “Tôi không làm gì cả! Chỉ đứng đó một lát thôi!”
Mạnh Vân Tranh: “Vậy anh đã thấy cái gì?”
Nam quỷ: “Cô ấy có một nhóm chat.”
“Nhóm gì?”
“Tên nhóm là ‘Nữ Hoàng Hải Yêu’. Trong nhóm, bọn họ nói đủ thứ chuyện, chủ yếu là cách quyến rũ đàn ông, khiến họ say mê, mắc câu.”
Lý trí và tình cảm của nam quỷ đã bị xé nát hoàn toàn.
Anh ta thừa biết Thiệu Tinh chỉ đang đùa giỡn mình, nhưng vẫn không thể ngừng yêu cô ta.
Mọi người: “…”
Ai đó lên tiếng:
“Anh đừng cố tỏ vẻ thâm tình nữa được không?”
Việc anh tự nguyện kéo cô ta xuống nước đã nói lên tất cả rồi.
Nhưng nam quỷ vẫn đắm chìm trong cái gọi là “tình yêu vĩ đại” của mình, như thể không còn biết trời đất là gì.