Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 348

Cập nhật lúc: 2025-05-20 02:41:04
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tại sao?”

Thích Tuyền vừa dứt lời, đã tiện tay lấy ra một lá bùa.

“Bùa Hộ Mệnh cấp 8.”

Mộng Vân Thường

Hệ thống nhìn mà ngây người: [!!!]

Đúng là đại lão vẫn mãi là đại lão, nó đúng là quá ngây thơ khi tưởng có thể lo lắng cho cô.

Thích Tuyền lại thong thả nói thêm: “Tôi còn có một lá Bùa Phản Sát cấp 8 nữa.”

Hệ thống suýt nghẹn: [Bùa Phản Sát là thứ gì vậy?!]

“Nếu có ai tấn công tôi, lập tức bị phản đòn gấp đôi.”

[...]

Hệ thống run rẩy: [Giỏi quá, đúng là đại lão trong lòng tôi! Không nên nghi ngờ thủ đoạn giữ mạng của cô, quá thâm sâu rồi!]

Khi trở về biệt thự, Thích Tuyền lập tức phân phó: “Mai chúng ta quay lại thành phố Long Giang.”

Thẩm Huy nghe xong không nói một lời, lập tức bắt tay vào thu dọn hành lý.

Tô Noãn Noãn đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Giá mà chị Tuyền chịu ở lại thành phố Long Kinh thì tốt biết mấy...”

Thích Tuyền bật cười: “Nhà em cũng ở Long Giang cơ mà.”

Tô Noãn Noãn ngẩn người vài giây rồi reo lên: “Đúng rồi nhỉ!”

Chờ tốt nghiệp xong, cô ấy cũng sẽ về Long Giang làm việc.

Thích Tuyền dẫn Linh Sinh lên lầu về phòng.

Cô vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ, đã nhẹ giọng hỏi: “Vết thương của anh đỡ hơn chưa?”

Linh Sinh gật đầu. Anh quỳ xốm xuống trước mặt cô, chầm chậm vươn tay ra. Những đầu ngón tay mảnh khảnh tỏa ra từng luồng linh lực mỏng, khẽ cọ nhẹ lên mu bàn tay cô.

Linh lực lưu chuyển đều, không bị đình trệ – chứng tỏ cơ thể anh đã hồi phục hoàn toàn.

Thích Tuyền khẽ nhướng mày: “Anh im lặng suốt, là vì biết lời nói của mình có mang theo uy lực của Ngôn Linh sao?”

Linh Sinh lại gật đầu.

Trước khi hoàn toàn kiểm soát được pháp tắc Ngôn Linh, anh không thể nói tùy tiện. Nói càng nhiều, hiệu lực của Ngôn Linh sẽ càng loãng.

Thứ càng hiếm, thì càng quý giá.

Hệ thống thở dài: [Thể chất của Linh Sinh đúng là không hợp lý chút nào. Rốt cuộc kiếp trước anh ta đã tích bao nhiêu công đức vậy? Nhiều hơn cả Kỷ Thánh Triết chắc? Mà cũng có thể, là do phải đánh đổi bằng hai mươi năm thống khổ kia.]

Thích Tuyền im lặng vài giây, rồi vươn tay xoa đầu Linh Sinh.

Chàng trai phản ứng như chú mèo nhỏ, mắt cong cong, tâm trạng Thích Tuyền vì thế cũng tốt lên không ít.

“Về nghỉ ngơi đi.”

Linh Sinh có chút không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt quyến luyến vô hạn.

Anh đúng là trông đáng thương thật, nhưng Thích Tuyền còn có việc quan trọng hơn phải xử lý.

Cô đứng dậy, đi thẳng tới phòng máy tính.

Hệ thống biết cô hôm nay đã rất mệt, vốn định không nhắc tới chuyện viết truyện. Nào ngờ cô lại chủ động mở máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/348.html.]

Nó kinh ngạc: [Đại lão, cô định viết tiểu thuyết à?!]

Thích Tuyền gõ chữ không dừng tay: “Ừm.”

Hệ thống cảm động rớt nước mắt: [Cảm giác như có bánh từ trời rơi xuống vậy!]

Tại nhà họ Phó.

Phó Loan Phi gần như lao vọt tới sân sau.

Khi nhìn thấy cha mình bình an vô sự, lại thấy cô mình đã tỉnh lại, cô bật khóc vì xúc động.

Cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Cô ơi...”

Phó Cửu Ca nở nụ cười nhạt.

Đuôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, mơ hồ lộ ra nét phong tình. Giọng nói khàn khàn nhưng mềm mỏng: “Anh con kể hết cho cô rồi. Cô cứ nghĩ Loan Phi của mình chắc chắn phải xinh đẹp, lại rất có khí chất... Quả nhiên không nhìn nhầm.”

Phó Loan Phi bị chọc cười, khóe môi cong cong.

Trước nay cô chưa từng được trò chuyện với cô mình khi bà tỉnh táo. Đây có thể coi là lần gặp mặt thực sự đầu tiên, nhưng chỉ một cái nhìn thôi, đã khiến lòng cô dâng đầy hảo cảm.

Phó Cửu Trọng nghiêm mặt: “Cửu Ca, em thật sự muốn báo cáo chuyện năm xưa với Cục Điều tra à?”

Ông đã kể sơ lược về tình hình hiện tại của giới huyền môn cho em gái nghe.

Phó Loan Phi không do dự: “Giới huyền môn đã hỗn loạn quá lâu, nhà họ Phó chúng ta dù mạnh cỡ nào, cũng không đủ sức lay chuyển cả một đám tà tu. Hợp tác với chính phủ là lựa chọn hợp lý nhất.”

Cô dừng một chút, rồi bổ sung: “Nhưng chuyện em từng sinh con... trước mắt cứ giấu đi đã.”

Phó Cửu Trọng gật đầu đồng ý, rồi ngập ngừng hỏi: “Còn em rể thì sao?”

Nét mặt Phó Cửu Ca thoáng hiện nét đau buồn: “Có lẽ... không sống được. Nhưng chúng em từng kết khế ước đạo lữ, em cảm nhận được, linh hồn anh ấy vẫn còn.”

Phó Cửu Trọng khẳng định: “Chúng ta nhất định sẽ tìm được cậu ấy.”

Tại biệt thự nhà họ Tô.

Sau khi đăng chương mới, Thích Tuyền nhận được tin nhắn.

【Lý Quốc Diên: Phó Cửu Ca đã tỉnh.】

Cô khẽ nhíu mày. Nếu chỉ là tin đơn thuần, Lý Quốc Diên sẽ không tự mình báo lại cho cô như vậy.

【Lý Quốc Diên: Bà ấy đã chủ động báo cáo với Cục Điều tra về vụ án năm xưa. Vụ án liên quan đến loại thuốc viên m.á.u mà cô từng hỏi.】

Thích Tuyền thoáng kinh ngạc: 【Bà ấy tìm được manh mối rồi à?】

【Lý Quốc Diên: Đúng. Bà ấy lần theo manh mối lần đến thành phố Long Hồ, nhưng trên đường bị phục kích, trọng thương, phải trốn chạy. Sau đó không may rơi vào tay một tên Phật tu, bị nhốt suốt một thời gian dài.】

Hệ thống bàng hoàng: [Là Đinh Tập! Vậy nên Linh Sinh mới bị hắn bắt!]

Mọi chuyện cuối cùng cũng bắt đầu sáng tỏ.

[Lý Quốc Diên: Tên Phật tu đó chắc chắn là người của tổ chức tà tu. Tuy tu vi không cao, nhưng lại nắm giữ không ít cấm thuật. Hắn muốn dùng thuật sưu hồn trên Phó Cửu Ca để moi móc thông tin, báo lên cấp trên lập công. Không còn cách nào khác, Phó Cửu Ca buộc phải tự phong bế bản thân. Khi nhà họ Phó tìm được bà ấy, bà đang sống nhờ một cặp vợ chồng già tốt bụng ở một ngôi làng nhỏ thuộc thành phố Long Hồ.]

Nghe đến đây, Thích Tuyền đột nhiên hiểu ra đầu đuôi sự việc.

Tên tà tu kia ban đầu định g.i.ế.c luôn Phó Cửu Ca sau khi bắt được đứa bé – vì bà ấy đã không còn giá trị lợi dụng. Nhưng nhà họ Phó hành động quá nhanh, tra ra được tung tích của bà ấy chỉ sau một thời gian ngắn, khiến hắn buộc phải vội vàng ôm đứa bé rút lui.

Nếu g.i.ế.c Phó Cửu Ca, chắc chắn nhà họ Phó sẽ điên cuồng truy sát. Chi bằng để họ cứu về một người bị tổn thương nghiêm trọng, cả nhà dốc sức chữa trị, như vậy sẽ không còn thời gian hay tinh lực mà tìm đứa bé nữa.

Và hắn đã thành công.

Loading...