Khi cả ba ăn xong, Lâm Nhạc đến, nhưng một .
Cùng là ba khác, rõ ràng là hai lãnh đạo và một thư ký.
"Thích đại sư, đây là La Chương Viễn, huyện trưởng huyện Ninh Đào. Còn đây là Lữ Thắng Dương, cục trưởng cục công an huyện. Và đây là thư ký của họ." Lâm Nhạc giới thiệu cẩn thận, "Đây là Thích đại sư, cứu bộ những mất tích và cả đội cứu hộ ở núi Nghiêu tối qua."
La Chương Viễn trạc năm mươi, tóc bạc, đường chân tóc cao, tướng mạo ngay thẳng, ánh mắt sắc bén, khí chất bất phàm. Dù Thích Tuyền trẻ tuổi và ăn mặc giản dị, giống hình tượng “đại sư” ông tưởng tượng, nhưng khí chất trầm và ánh mắt lãnh đạm của cô khiến ông lập tức nhận : đây bình thường.
Ông mỉm chân thành: "Rất cảm ơn Thích đại sư cứu hơn trăm mắc kẹt. Ân tình huyện Ninh Đào sẽ luôn ghi nhớ. Xe chuẩn sẵn bên ngoài, mong ngài thể đến dự buổi lễ khen thưởng."
Thích Tuyền do dự.
Lữ Thắng Dương liền lên tiếng: "Thích đại sư, chúng hỏi Thiên sư Phương Nghiệp, tối qua khi nhận thông tin, chỉ các ngài sẵn sàng lên núi Nghiêu cứu giúp. Nếu các ngài, tình hình sẽ thể kiểm soát. Hơn nữa, chúng cần rõ nguyên nhân vụ việc để báo cáo với cấp và nhân các nạn nhân."
Nam quỷ gây án mạng Thích Tuyền thu phục sự chứng kiến của , nên phía chính quyền cần lý do rõ ràng để giải thích cho các bên liên quan.
Thích Tuyền luôn mềm lòng với những mặc cảnh phục.
Sau một lúc suy nghĩ, cô gật đầu: " dự lễ khen thưởng , nhưng thể giúp thẩm vấn nam quỷ."
Cô thích phô trương, càng thích phát biểu đám đông.
Yêu cầu hợp lý, La Chương Viễn và Lữ Thắng Dương lập tức đồng ý.
Dù họ vẫn nộp báo cáo lên cấp . Lần chính quyền yêu cầu Hiệp hội Thiên sư hỗ trợ, nhưng kết quả khiến họ hài lòng chút nào.
La Chương Viễn đích đến gặp hội trưởng Hiệp hội Thiên sư để thương lượng, hy vọng thể nhờ họ hỗ trợ giải quyết tình hình nghiêm trọng ở núi Nghiêu. Thế nhưng thái độ của hội trưởng vô cùng kiêu ngạo, tỏ thờ ơ sinh mạng của dân. Điều khiến ông tức giận thôi.
Nếu vì ông hứa sẽ hậu tạ xứng đáng, lẽ Hiệp hội Thiên sư còn chẳng buồn nhúc nhích.
Mộng Vân Thường
Rốt cuộc, họ chỉ gửi đến vài lá Bùa Hạc Giấy tượng trưng, còn các Thiên sư địa phương thì chẳng ai chịu đến núi Nghiêu. Bất đắc dĩ, phía chính quyền cắn răng cử Trử Trường Nghĩa và Phương Nghiệp đến.
Không ngờ Trử Trường Nghĩa lên đến núi thì đầu lái xe về ngay.
Lúc nhận tin báo trong văn phòng, La Chương Viễn suýt nữa lập tức xông đến Hiệp hội Thiên sư đòi một lời giải thích.
May , vẫn còn một Thiên sư cấp 4 từ Long Kinh là Ninh Chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/192.html.]
Nhìn thấy Ninh Chí, ông cảm thấy ấm lòng hơn nhiều.
Thế nhưng—
Phương Nghiệp đó rằng, tuy Thích Tuyền lập công lớn trong việc tiêu diệt ác quỷ, nhưng cô hề tên trong danh sách của Hiệp hội Thiên sư.
Nói cách khác, Thích Tuyền từng nhận yêu cầu chính thức nào từ Hiệp hội. Cô đến núi Nghiêu chỉ vì tình cờ cùng Ninh Thiên sư.
Điều khiến La Chương Viễn khỏi xúc động.
Hiện tại, ông vô cùng cảm kích và kính phục Thích Tuyền. Thậm chí còn chu đáo đến mức đích mở cửa xe cho cô.
Thích Tuyền: "..."
Cô bình thản trong xe. Ninh Chí vì nhanh chóng trở về Long Kinh nên từ chối lời mời họp, chỉ còn Trần Phi Lộc cùng Thích Tuyền đến ủy ban.
Trong phòng họp của ủy ban huyện Ninh Đào sẵn vài chờ.
Phương Nghiệp trông khá phấn khích. Dù tối qua giúp bao nhiêu, nhưng cũng coi như tham gia cứu hộ, chắc chắn sẽ nhắc đến.
Còn Trử tiền bối…
Phương Nghiệp len lén liếc Trử Trường Nghĩa.
Trử Trường Nghĩa đang cạnh hội trưởng, sắc mặt , nhưng vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo.
Phòng họp còn một đàn ông khác, yên lặng ở góc phòng. Anh dáng vẻ bình thường, mấy nổi bật, nhưng khí thế khiến khác vô thức e dè.
Tóc húi cua, ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, hình vạm vỡ, cơ bắp nổi rõ, qua là là từng luyện tập chuyên nghiệp, khả năng từng là lính.
Phương Nghiệp lập tức thu ánh mắt , dám thêm.
"Hội trưởng, thấy thằng nhóc đó hôm qua chỉ là gặp may thôi. Quỷ ở núi Nghiêu ít nhất cũng cấp 5, nó chỉ là Thiên sư cấp 4, đánh thắng ?" Phương Nghiệp cố tình để lấy lòng hội trưởng.
Hội trưởng vẻ thâm sâu: "Cậu đến từ Long Kinh. Thiên sư ở Long Kinh vốn dĩ pháp khí mạnh."