—
Diêu Diêu  mến,
Diêu Diêu ,  đừng trách tớ nhé.
Tớ  hứa sẽ cùng   ngắm hoa oải hương, sinh nhật năm nay cũng ước  cùng   khắp nơi,  mà... tiếc là tớ  thực hiện  .
Giờ  chắc máy bay của  cũng cất cánh  nhỉ?
Sinh nhật năm nay, tớ  thể ở bên .  vé máy bay là tớ mua đấy, coi như thực hiện  một nửa lời hứa  ha ha.
Tớ  chuẩn  sẵn quà sinh nhật cho  trong vòng năm mươi năm tới, đặt ở căn phòng của hai đứa  tại nhà ba  tớ.
Nhớ nhé, mỗi năm chỉ  mở một món thôi,   mở hết một   đấy!
Tuy  thể chúc mừng sinh nhật  mỗi năm, nhưng quà thì năm nào cũng  nha.
Ba  tớ cũng giao  cho  chăm sóc .
Tớ là đứa con bất hiếu, cũng chẳng  một  bạn .
🐥 Hế lô hế lô! Bạn đang ghé nhà Cúc Cúc Dịch Truyện đó nha~
🌸 Dù mới chân ướt chân ráo vào nghề, Cúc Cúc vẫn miệt mài gọt từng câu, mong truyện mượt như tóc vừa hấp dầu~
🌟 Thấy ổn áp thì thả tim, follow tụi mình liền tay tại đây nè:
👉 https://www.facebook.com/cuccuc.dichtruyen 👈
Cậu nhất định  tìm một  bạn  khác, thật , nhưng...    hơn tớ  đó!
Trên đời ,  và ba  là những  quan trọng nhất với tớ.
Tớ thật sự  luyến tiếc  , nhưng tớ mệt lắm , Diêu Diêu , mệt đến  thể gắng gượng thêm  nữa.
Giá như  đây, tớ và  học chung trường đại học thì   mấy.
À đúng ,     quá nhiều  đấy.
Nói    thì  vẻ  tàn nhẫn,  nên... tớ cho phép   một chút xíu thôi nha.
Cứ coi như tớ  du lịch xa .
Tớ còn nhiều điều   với  lắm, nhưng sợ  càng  càng  nỡ rời xa  ,  sợ   đến ngốc mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-cua-due-due/chuong-2.html.]
Thôi   nữa, tớ  đây.
Nhớ  sống thật ,  chăm sóc bản  , và  tớ chăm sóc ba  nữa.
Kiếp   gặp  ,   bạn với , tớ  thấy  may mắn .
Tớ  hề đau khổ , Diêu Diêu .
Sau , dù  còn tớ bên cạnh,  nhất định  sống thật vui vẻ, mang theo cả phần của tớ nữa nhé.
Yêu  ,
Lý Nhạc Duệ.
—
Ngốc ạ,    thể nhẫn tâm như  chứ.
Cậu  , bọn tớ     đây?
Người như , sợ đau đến thế,  mà  tự rạch một đường d.a.o lớn  tay ... Sao  thể  đau? Sao  thể  sợ hãi?
Rốt cuộc là vì  chứ, Duệ Duệ?
Từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, hòa  từng con chữ cuối cùng của Duệ Duệ.
 vội vàng cầm tờ giấy  xa, như sợ nước mắt  sẽ  nhòe  lời nhắn nhủ  cùng .
Đây là thứ cuối cùng mà Duệ Duệ để  cho .
Đến khi  đến khô cả nước mắt, đầu óc choáng váng,  mới sực nhớ đến quyển nhật ký đặt bên cạnh.
 vốn   thói quen  nhật ký.
Duệ Duệ thì , nhưng cô   cho  xem, luôn miệng  đó là quyền riêng tư.
Thật  lúc   cũng chẳng bận tâm, bởi cô  cái gì cũng kể với  hết .
Chỉ là... bây giờ nghĩ , giá như, giá như  từng lén  một  thôi, thì   mấy.
Cố nén nỗi đau như xé toạc lồng ngực,  run rẩy mở trang đầu tiên.