Chương 9
Cô c.ắ.n môi, lặng lẽ phía Chu Dương, bộ dạng yếu đuối như hoa lê trong mưa.
Nhà họ Chu đòi kiện Trì Nghịch tội cố ý gây thương tích.
Ba lập tức chịu:
“Cứu gọi là cố ý gây thương tích ? Phải là hành động nghĩa hiệp mới đúng chứ!”
Ông ha hả, bắt tay Trì Nghịch thật chặt:
“Cậu trai trẻ, hôm nào nhất định đích tặng tấm bảng khen cảm ơn vì cứu con gái .”
Trì Nghịch định giải thích, nhưng thấy trừng mắt, ngoan ngoãn im lặng.
Ba Chu ba cho cứng họng.
Nói cho cùng, Chu Dương giữa chốn đông túm tay túm áo, đó chẳng khác gì bắt cóc, mà bắt cóc là phạm pháp.
Nhà họ Chu chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, vội vàng đưa con trai viện.
Từ Tĩnh do dự giây lát, cũng lẽo đẽo theo .
Mẹ kéo một góc, liếc Trì Nghịch đang ba hỏi chuyện, ghé sát hỏi nhỏ:
“Con … đó là trai mà con cưỡng ép đúng ?”
Dù mặt dày cỡ nào, cũng nghẹn mà ho một tiếng.
Sau khi trọng sinh, liền điều tra Từ Tĩnh.
tìm đơn mua t.h.u.ố.c và video cô bỏ thuốc, gửi thẳng cho ba xem.
Theo câu chuyện kể :
bỏ thuốc, trong lúc mất kiểm soát, lỡ cướp mất sự trong trắng của một sinh viên vô tội.
“Đó là Trì Nghịch, ba nhớ chứ? Người mà ba từng giúp đóng học phí đại học đó?”
Mẹ sững :
“Nhà chỉ tài trợ trẻ em nghèo ở vùng khó khăn học cấp I, II, III thôi mà. Đại học trong danh sách trợ cấp.”
khẽ gật đầu, lòng chùng xuống.
Hóa , kiếp là Trì Nghịch bịa chuyện đó để yên tâm nhận tiền để .
Thật là… giỏi lừa quá .
Trên đường về, chẳng lời nào.
Trì Nghịch lẳng lặng mang hộp t.h.u.ố.c , xuống sofa, nửa quỳ giúp bôi thuốc.
“Đau ?”
Thật vết bầm nơi cổ tay gần như tan hết.
vẫn im lặng.
Anh nhíu mày, giọng thấp, pha chút bối rối, khẽ :
“Xin .”
“Xin gì cơ?”
nghiêng , nâng cằm lên.
Anh né tránh, thậm chí còn lo sợ trọng lượng đầu đau tay , nên ngoan ngoãn tựa nhẹ ngón tay , giọng khàn khàn:
“ tay nặng quá… Xin .”
sững . Thì xin là vì đ.á.n.h Chu Dương quá mạnh.
tức buồn .
“Trì Nghịch, em cuối nhé. Em thích , chỉ thích một thôi! Dù đ.á.n.h c.h.ế.t Chu Dương em cũng chẳng cả. nếu Chu Dương c.h.ế.t, đền mạng, bộ em góa phụ ?”
Anh cau mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-anh-yeu-em/chuong-9.html.]
“Lại ‘góa phụ’? Ý gì ?”
bóp hai má , tức thương:
“Em mặc kệ! Mạng là của em, sự cho phép của em, phép tổn thương bản !”
Khuôn mặt sắc nét, xương quai hàm cứng cáp, hai bên má chẳng nhiêu thịt, nên bóp đến méo mó, buồn đáng yêu.
Anh phản kháng, chỉ , bất lực nhưng dịu dàng:
“Biết .”
cong môi, xoa nhẹ má :
“Ngoan lắm, tối nay thưởng cho nhé~”
Ánh mắt cố tình liếc xuống .
Cả tai lập tức đỏ bừng như sắp bốc khói.
Anh nghiêm giọng, cố tỏ đắn:
“… hề sắc d.ụ.c như em nghĩ, cũng chẳng suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó !”
Nói xong liền chui thẳng bếp.
Chiếc tạp dề buộc chặt lưng, tôn lên đường eo thon săn chắc.
Cửa bếp đóng, cứ cầm xẻng tìm nước tương, tìm dấm, vòng qua vòng mặt .
chống cằm, nửa nửa ngẩn ngơ.
Tên ngốc ngoài lạnh trong nóng … đúng là đồ ngốc đáng yêu nhất thế gian.
gửi tất cả tài liệu mà thám tử tư điều tra cho ba xem.
Rõ ràng nhà họ Trình và nhà họ Chu đoạn tuyệt, mà Từ Tĩnh vẫn chọn về phía Chu Dương, thậm chí buồn gọi một cuộc điện thoại.
Sau vụ hạ t.h.u.ố.c hôm , ba gạt bỏ tình cảm dành cho cô .
Mẹ một trận, cũng xem như rõ bản chất Từ Tĩnh.
Bà hỏi định xử lý thế nào.
thản nhiên lệnh cho quản gia:
“Dọn hết đồ của cô trong phòng , những thứ rẻ tiền thì gửi đến ký túc xá của cô , còn đồ hiệu, túi xách, nữ trang, mang bán lấy tiền, quyên góp cho những vùng nghèo.”
Tiện thể, cũng ngưng khoản tiền tiêu vặt hàng tháng của cô .
Từ Tĩnh sống quen trong xa hoa, đầy một tuần chịu nổi, dẫn theo Chu Dương xuất viện lâu đến tận trường chặn ngay cửa lớp học.
nắm tay Trì Nghịch, hiệu đừng manh động.
Từ Tĩnh giở chiêu cũ, quỳ phịch xuống đất, nức nở:
“Tri Ý, tất cả là của chị! Chị xin em, cho chị về nhà . Chị thật sự nỡ rời xa cô chú…”
Nước mắt rơi lã chã, ánh mắt đầy mong chờ, rõ ràng đang đợi Chu Dương đóng vai “ hùng cứu mỹ nhân” như .
Chu Dương chẳng buồn cô , chỉ chăm chăm , giọng trầm xuống:
“Tri Ý, bảo cô xin em ! Chúng hòa , đừng hủy hôn .”
Từ Tĩnh sững sờ ngẩng đầu, ánh mắt vỡ vụn.
lùi về phía một bước, kéo Trì Nghịch theo, né xa như sợ dính xui xẻo.
Ánh khinh bỉ của như d.a.o đ.â.m lòng Chu Dương.
Anh nhạt, giọng lạnh băng:
“Em thích ? Đừng ngây thơ nữa! Em nghĩ thật lòng với em ? Em hèn hạ đến mức nào !”
Bàn tay Trì Nghịch khẽ run.
Chu Dương quét mắt qua đám sinh viên tụ tập xem kịch cố tình lớn:
“Các ? Nam thần của trường các từng lấy ba mươi vạn của , để rời xa vị hôn thê của !”