NHẬT KÝ ANH YÊU EM - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:21:38
Lượt xem: 1,045

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Trì Nghịch năm hai mươi chín tuổi, dịu dàng, chững chạc, bao giờ dùng lời cay nghiệt để đả kích ai.

 

đang bệnh yếu lòng, dễ tự vệ.

 

chỉ khẽ thở dài, buồn tranh cãi.

 

Anh hất mạnh muỗng trả bát, nước canh nóng b.ắ.n lên tay đỏ bừng một mảng.

 

Anh tái mặt, né tránh ánh mắt , bằng giọng lạnh lùng:

 

“Trình tiểu thư thích hầu hạ khác như , xin hộ lý luôn ?”

 

Lần đầu tiên trong đời, Trì Nghịch chuyện kiểu châm chọc như thế.

 

Tay rát buốt, nhưng khó chịu bằng cảm giác như thứ gì đó nghẹn ở ngực.

 

lạnh:

 

“Trì Nghịch, đừng khiến tức giận.”

 

Cứ như cố tình chọc , lấy gói mì tôm khác, chế nước nóng, ăn ngấu nghiến khi mì còn kịp nở.

 

bực lưng bỏ .

 

Buổi trưa, y tá gọi điện:

 

“Cô Trình, bệnh nhân Trì xuất viện , cả.”

 

“Lúc ăn gì ?”

 

“Anh ăn hết phần bữa sáng cô mang đến.”

 

“Có hâm nóng ?”

 

“Không ạ.”

 

im lặng.

 

Không hiểu lòng quặn đau hơn.

 

Giá mà ăn tô mì nóng , lẽ còn thấy dễ chịu hơn chút.

 

Trì Nghịch vốn sống tiết kiệm.

 

Kiếp , đầu tiên dẫn đến biệt thự trống trải của , còn tưởng đó là nhà nghỉ dưỡng mua để nuôi con chim hoàng yến là .

 

Sau mới đó chính là nhà của .

 

Căn biệt thự ba tầng, mà chỉ một căn phòng nhỏ tầng một thuộc về ban công, kèm theo một phòng việc nhỏ bé.

 

Tủ quần áo của chỉ vài bộ.

 

Còn tầng hai, tầng ba thì đầy ắp đồ của : phòng đồ, phòng trang điểm, phòng chiếu phim, thất...

 

Căn nhà , cũng là dấu vết của .

 

Đôi lúc thấy ngại, từng hỏi :

 

“Như quá đáng ? Chẳng giống một con chim hoàng yến ngoan ngoãn chút nào.”

 

Anh ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ, tháo kính gọng bạc, đôi mắt đen sâu ánh ấm áp:

 

“Đây là nhà của em.”

 

Giọng trầm thấp, mềm mại như dỗ dành:

 

“Cho dù em quá đáng thêm chút nữa… cũng vẫn đủ .”

 

Haizz…

 

Người chồng như , thời niên thiếu bướng bỉnh đến thế chứ!

 

Trì Nghịch trường.

 

Theo địa chỉ mà bạn cùng phòng cho, tìm đến nơi ở.

 

Gõ cửa mấy ai đáp.

 

Cửa là loại khóa mật mã.

 

tiện tay nhập ngày sinh của tách một tiếng, cửa mở.

 

Bên trong .

 

Căn phòng lạnh lẽo, chỉ ba gam màu đen, trắng, xám, đồ đạc thì đơn sơ đến mức đáng thương.

 

Trên đầu gối giường, lộ một góc bìa hồng quen thuộc.

 

rút xem quả nhiên, đó là nhật ký của Trì Nghịch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-anh-yeu-em/chuong-7.html.]

Đọc trộm nhật ký của khác đúng là đạo đức cho lắm.

 

mà… day dứt hăng hái mở xem.

 

Ừm… Nội dung gần như giống hệt cuốn nhật ký đến 99%.

 

Chỉ khác ở chỗ, kiếp , trong thời gian đại học, và Trì Nghịch gần như liên hệ gì.

 

Nên trong nhật ký của , chỉ thỉnh thoảng mới mấy dòng vụng về:

 

【Lại gặp tiểu thư , tim đập nhanh quá.】

 

【Mơ thấy cô … sắp nổ tung mất.】

 

ở trang cuối cùng của cuốn , chữ run rẩy, xiêu vẹo như sóng nước.

 

Anh :

 

… cuối cùng cũng thuộc về tiểu thư

 

Dòng ngày tháng bên chính là đêm ở quán bar.

 

phì , đau lòng buồn .

 

là mười năm như một, âm thầm đến mức buồn nôn mà vẫn ngọt c.h.ế.t .

 

Bên cạnh giường, một két sắt đó thứ duy nhất trông “đắt tiền” trong căn phòng đơn sơ .

 

cần nghĩ cũng mật khẩu.

 

Nhắm mắt nhập vài , két “tách” một tiếng mở .

 

Và khi thấy bên trong, nước mắt tự động tràn xuống.

 

Di chúc.

 

Những dòng chữ đen nền giấy trắng, quen thuộc đến nhói lòng.

 

Ba mất sớm, tự từ tuổi mười mấy để kiếm tiền ăn học.

 

Để từng đồng trong tờ di chúc , liều mạng bao nhiêu năm trời.

 

Tổng cộng: một triệu hai trăm nghìn tệ, lẽ là bộ tài sản .

 

Và giống hệt như kiếp , để tất cả cho .

 

lau nước mắt, mở phong thư đặt cạnh di chúc.

 

Giọng chữ của vẫn nghiêm túc, nhã nhặn:

 

【Trình Tri Ý, ý gì khác. Năm xưa bác trai bác gái chăm sóc, tiền coi như là trả ân tình, em xử lý thế nào tùy ý, đừng nghĩ nhiều.】

 

Ngày ghi thư chính là tối qua.

 

Lúc đó mới bừng tỉnh.

 

Những ngày qua vẫn còn mừng thầm: chỉ cần phẫu thuật xong, sẽ khỏe mạnh, chúng sẽ thể bình yên mà già cùng .

 

Trì Nghịch mười chín tuổi điều đó.

 

Nỗi sợ là bản năng của con .

 

Anh sợ… cũng sẽ mắc bệnh như ông bà.

 

Anh bây giờ là “Tổng giám đốc Trì” của mười năm , bình tĩnh và mạnh mẽ đến vô song .

 

Lẽ kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn một chút, và dỗ nhiều hơn một chút nữa.

 

Anh đủ khổ

 

hận thể ngay lập tức bay đến bên .

 

Đang định đóng két , ánh mắt dừng ở tầng cùng, nơi một mảnh vải trắng gấp gọn gàng.

 

kỹ hơn, nhãn vải logo của khách sạn.

 

 

Trì Nghịch mang cả ga giường đêm hôm đó về?

 

c.h.ế.t lặng.

 

Đỏ bừng cả mặt, đóng két cái rầm, như đuổi ma, chạy thẳng khỏi căn phòng.

 

Trì Nghịch…

 

là một tên biến thái âm thầm, lặng lẽ, đáng ghét mà đáng yêu.

 

Những ngày Trì Nghịch chuẩn cho ca phẫu thuật, đột nhiên trở thành sinh viên chăm chỉ nhất khoa.

 

Mỗi tiết học đều ghi chép cẩn thận, nhờ bạn cùng phòng của mang về ký túc xá.

 

 

Loading...