NHẬT KÝ ANH YÊU EM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-18 04:21:35
Lượt xem: 1,154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 4

 

Bàn tay ấn khẽ xuống.

 

Cơ bắp lòng bàn tay bỗng căng cứng, như điện giật.

 

Còn kịp thưởng thức dáng vẻ ngượng ngùng c.h.ế.t , cổ tay giữ chặt.

 

“Trình Tri Ý, em nhất định như ?”

 

Đôi mắt đen sâu như mực, chứa đầy thứ cảm xúc dữ dội cuộn trào, tối hơn cả đêm ngoài cửa sổ.

 

Cái … khiến tim đập loạn nhịp.

 

ngửa đầu, khẽ hôn lên yết hầu .

 

Mặt nạ lạnh lùng mà cố đeo lập tức vỡ vụn.

 

Hơi thở rối loạn, cúi xuống, hôn ngược .

 

Trì Nghịch lúc hai mươi chín tuổi, là điềm tĩnh, mạnh mẽ, dịu dàng, đầy tự chủ.

 

Còn Trì Nghịch lúc mười chín tuổi khác…

 

Anh giống một con bê non, bướng bỉnh chẳng tiết chế.

 

Chỉ cần khẽ chọc một chút, cuống quýt mất kiểm soát.

 

Không kỹ thuật gì, chỉ vụng về chiếm lấy.

 

Ngốc đến mức khiến tức buồn .

 

ngửa đầu, hôn lên cằm , giọng khẽ trêu:

 

“Trì Nghịch, ai mới là đắn hả?”

 

Anh cúi mắt , đáp, chỉ cắm cúi tiếp tục việc.

 

“Miệng Trì Nghịch cứng thật đó… chỗ nào cũng cứng.”

 

“Đừng nữa.”

 

Anh luống cuống đưa tay che mắt , giọng khàn đặc.

 

Động tác thì mạnh, nhưng nụ hôn run rẩy, mang theo thứ khát khao thành kính đến đáng thương.

 

Khi ánh sáng che , thính giác bỗng nhạy hơn gấp bội.

 

vẫn kiềm mà tiếp tục trêu:

 

“Trì Nghịch, rên thật đấy.”

 

Kết quả… miệng cũng chặn .

 

Cả đêm, ôm, hôn, giằng lấy, cuộn trong vòng tay siết chặt giống như một chiếc điện thoại gập, lật qua lật , quý trọng đến mức buông.

 

Đến sáng, khi tiếng gõ cửa vang lên, Trì Nghịch phản xạ bật dậy, kéo chăn quấn chặt lấy .

 

“Trình Tri Ý, mở cửa! cô ở trong đó! Cô dám cắm sừng , mà dám mở cửa ?”

 

Giọng Chu Dương gào lên ngoài hành lang, đầy giận dữ.

 

Trì Nghịch như mới hồn. Ánh mắt đỏ ngầu lướt qua mặt , vội né . Ngón tay nắm chặt ga giường, run nhè nhẹ.

 

“Cần… trốn ?”

 

Không khí tràn ngập mùi vị nóng bỏng và lộn xộn của một đêm hoang dại.

 

Trên lưng, n.g.ự.c là đầy vết cào xước, môi cũng rớm máu.

 

Trông lúc như một con sói nhỏ vờn đến kiệt sức, vẫn ngoan ngoãn im chờ mệnh lệnh.

 

Tự nhiên, ai thấy dáng vẻ của .

 

Bên ngoài, Chu Dương vẫn gào thét, còn Từ Tĩnh thì dùng giọng mềm mại mà dỗ dành.

 

Phiền đến mức phát bực.

 

cầm điện thoại, bấm ba , bật nức nở:

 

“Ba ơi, chị họ con m.a.n.g t.h.a.i với Chu Dương ! , cắm sừng con, con phản bội , hu hu hu!”

 

Chưa đến một phút , ngoài cửa vang lên hàng loạt tiếng chuông điện thoại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-anh-yeu-em/chuong-4.html.]

Chu Dương và Từ Tĩnh luống cuống giải thích, giọng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, hành lang cũng yên tĩnh trở .

 

Giọt nước mắt khó khăn lắm mới rơi , liền Trì Nghịch khẽ lau .

 

Lông mày nhíu chặt , giọng thấp:

 

“Họ phản bội em?”

 

“Ừ… ừ.”

 

“Đừng nữa, đáng .”

 

Nếu là trong tiểu thuyết, chắc giờ nam chính sẽ dỗ ngọt nữ chính bằng đủ thứ lời đường mật. Còn Trì Nghịch… thì chẳng gì hơn ngoài mấy câu vụng về.

 

ngước mắt, nước mắt còn lưng tròng, cố gửi gắm ánh mong đợi.

 

Anh im lặng thật lâu, hạ giọng, nghiêm túc:

 

“Trình Tri Ý, sẽ xem như chuyện từng xảy .”

 

“Sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em.”

 

: “…”

 

Quả thật là, ném ánh mắt đưa tình cho ch.ó xem còn tác dụng hơn!

 

hít sâu một , nghiến răng:

 

“Trì Nghịch, với ? Năm lớp mười hai, cứu hồ rốt cuộc là ai?”

 

Thời cấp ba, và Trì Nghịch học cùng trường.

 

Khi đến nhà thêm, ba còn trả thêm tiền, dặn ngoài công việc thì quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.

 

Nói thẳng , Trì Nghịch chính là theo hầu .

 

Anh chẳng mấy để tâm đến lời chế giễu của khác.

 

Luôn nghiêm túc gọi là “tiểu thư”, mỗi ngày đều đúng mực, ngoan ngoãn theo phía như cái bóng.

 

Mùa hè năm lớp 11, cùng nhóm bạn rủ lên núi cắm trại.

 

Trong lúc chơi đùa, cẩn thận dòng nước xiết cuốn trôi.

 

Đến khi mở mắt , trong bệnh viện cùng phòng với Chu Dương.

 

Mọi đều , là Chu Dương liều mạng cứu .

 

Vì thế, xem như ân nhân, đối xử dịu dàng, luôn nhường nhịn chuyện.

 

Còn Trì Nghịch đúng thời gian đó, đột nhiên nghỉ , chuyển trường, biến mất một lời.

 

Cho đến kiếp , khi mở cuốn nhật ký của , mới cứu năm là cái tên ngốc Trì Nghịch .

 

đến bệnh viện điều tra hồ sơ cũ.

 

Trong báo cáo y tế ghi rõ: Vì cứu , hai chân gãy, bắp chân đá sắc cứa rách, vết thương sâu đến tận xương.

 

Anh lê thể đầy máu, lặng lẽ rời khỏi thế giới của , từng nửa lời, từng đòi cảm ơn.

 

Nhật ký của cũng chẳng nhắc đến lý do.

 

Giờ đây, khi hỏi , chỉ vô thức siết chặt tấm ga giường, tránh ánh mắt .

 

rõ.”

 

Vẫn giả vờ.

 

Cơn bực dọc bốc lên trong ngực, dứt khoát vòng tay qua cổ , ngẩng đầu, c.ắ.n mạnh lên khóe môi còn .

 

“Giờ thì rõ ?”

 

Mi mắt khẽ run, giọng nghẹn , thấp trầm:

 

“Xin . Muộn , bán bánh trứng đây.”

 

bật , tức buồn.

 

Trình Tri Ý , đường đường là đại tiểu thư nhà họ Trình, thua một cái bánh trứng nướng?

 

Thật nực mà.

 

nhớ rõ, Trì Nghịch năm hai mươi chín tuổi như .

 

 

Loading...