Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:25:50
Lượt xem: 63
"Tạm thời cứ để con ngủ lúc nữa đi, khi nào ra ngoài rồi gọi." Giang Minh Viễn đắp một chiếc chăn lông lên ghế gỗ hồng to rộng, ôm Tinh Tinh đặt nằm xuống rồi lại đắp một chiếc mền khác lên. Làm xong mấy việc này anh mới kéo Trình Hoan đi vào phòng ăn: "Chúng ta đi ăn cơm."
Trình Hoan vội vàng kéo tay anh lại: "Em vẫn chưa làm."
Tối qua cô ngủ không ngon, buổi này chẳng bằng hai buổi sáng khác, đến giờ vẫn chưa vào nhà bếp.
"Anh biết." Giang Minh Viễn và cô mười ngón đan xen, nói: "Phong tục ở đây, đầu năm phụ nữ không làm việc nhà."
Nguyệt
Anh dẫn người vào trong phòng ăn, để cô ngồi xuống trước bàn ăn, khóe mắt ngậm cười: "Cho nên bữa cơm này để anh làm cho."
Trình Hoan có hơi lo lắng: "Anh biết à?"
"Chắc là không sao đâu." Người đàn ông nói rồi đi vào nhà bếp, còn dặn dò riêng không cho phép cô được quay đầu nhìn lén nữa.
"Được rồi." Trình Hoan cười đáp lại một tiếng, nói xong lại lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở camera trước lên, đổi góc độ muốn xem người kia rốt cuộc đang làm cái gì.
Đáng tiếc giữa phòng ăn và nhà bếp có bức trướng che chắn, dù cho cô có tìm góc độ thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dày rộng của người đàn ông thôi, những cái khác một tí cũng không thấy.
Trình Hoan thử mấy góc, không nhìn ra cái gì thì cũng bỏ cuộc, cô kéo điện thoại ra xa mình, thâu tóm cả bóng lưng trong nhà bếp kia vào, nhìn khung hình trên điện thoại lẩm bẩm một mình: "Hình như cũng không tệ?"
Sau đó ấn chụp hình, để máy ảnh lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Chụp trộm xong xuôi, Trình Hoan có hơi chột dạ cất điện thoại đi, hai tay đặt trên đầu gối mắt nhìn thẳng đợi bữa sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-221.html.]
Người đàn ông trong nhà bếp bận rộn hồi lâu bên trong mới truyền đến tiếng bật bếp, sau đó không lâu, trong không khó tỏa ra một mùi thơm. Trình Hoan hít một hơi không khí mang theo hương thơm, cũng đã có chút suy đoán đối với món ăn người kia làm.
Mùi hương không kéo dài tỏa ra bao lâu thì lửa đã bị tắt. Lại không lâu nữa, người đàn ông bưng một chén đồ ăn ra ngoài.
Đó là một bát bánh trôi.
Bánh trôi trắng nõn nà, tròn căng, chen chúc nhau bơi trong nước canh, chính giữa kẹp lấy vài viên câu kỉ để trang trí, nhìn bề ngoài trông cũng không tệ.
"Thử xem, thấy thế nào?" Giang Minh Viễn đặt bát xuống, có chút mong đợi.
Trình Hoan ở dưới mắt của anh cầm thìa múc một viên bánh trôi, cắn một ngụm nửa cái, nước canh mằn mặn từ bên trong chảy ra.
Đây là bánh trôi nhân thịt.
Bánh trôi nhồi thịt này rất vừa, mặn nhạt vừa phải không khô không ngấy, mặc dù không thể coi là xuất sắc, nhưng cũng hoàn toàn không dở. Trình Hoan ăn miếng đầu tiên cũng ngạc nhiên, nếu không phải mình vẫn luôn ở bên ngoài, cô còn định nghi ngờ Giang Minh Viễn có phải đã tìm người đến giúp không đấy!
Cô nhìn ánh mắt có chút nóng rực của người đàn ông, ăn hết nửa viên trôi nước còn lại, sau đó gật đầu giơ ngón cái: "Cực kì được luôn."
Thấy cô tán thưởng, người đàn ông thở phào ra hơi, khóe môi căng thẳng của anh buông lỏng, đi vào phòng bếp múc cho mình một chén, ngồi xuống bên cạnh Trình Hoan nói: "Em thích là được."
Bánh trôi nước có ngụ ý là viên mãn, người ở đây mùng một tết đều ăn món này. Lúc ông Giang còn sống, bánh trôi ngày đầu năm mới hằng năm đều là do ông làm, chỉ là tay nghề của ông thực sự không ổn lắm, rất nhiều lần không nấu chín bánh trôi, gặp phải tình huống như kia, Cố Minh Lệ sẽ từ chối ăn thứ này, cuối cùng một nồi bánh trôi bự chỉ có hai ba con chia ra, ăn xong thường bị khó tiêu cả ngày.
Sau này ông Giang mất đi, bánh trôi nhà bọn họ thành người làm làm. Chỉ là đổi người, mà chiếc bánh trôi vốn mang ý đoàn tụ, viên mãn dường như đã mất đi ý vị ấy, Giang Minh Viễn đối với món này không còn mong đợi nữa, cũng chẳng ăn nữa.