Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 209

Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:20:59
Lượt xem: 112

Cửa phòng không có rộng lắm, muốn mang giường ra thì chắc chắn phải tháo hết, toàn là đồ cổ không, giày vò như vậy thì không tốt.

Với cả, mặc dù ngủ vậy sẽ cảm thấy trong lòng có áp lực, nhưng mà Trình Hoan không thể không thừa nhận, cái giường này thật sự quá đẹp luôn! Đẹp mà làm cô không nỡ rời mắt!

Đầu ngón tay cô chạm đến hình khắc, quay đầu nói với người đằng sau lưng: "Không cần đổi đâu, thứ này rất tốt"

Giang Minh Viễn có chút vui vẻ nói được.

Lúc còn rất nhỏ anh đã ở chỗ này, đồ đạc trong nhà đều coi như đã chứng kiến anh lớn lên, Trình Hoan có thể thích mấy thứ này khiến anh cảm thấy rất kinh hỉ, tựa như khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần hơn một chút vậy.

Xem phòng xong, mấy người xuống lầu cầm hành lí, chuẩn bị treo quần áo lên. Vừa mới xuống cầu thang thì nghe thấy ngoài cửa có người đang hô.

"Anh ra ngoài xem thử."

"Đi đi, vali này cũng không nặng lắm"

Trình Hoan xách cái rương lên trên lầu, treo quần áo lên xong xuôi thì thấy trong nhà lại có nhiều hơn hai người.

Đó là đôi nam nữ trung niên có vẻ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ nghe thấy tiếng xuống lầu thì quay người, người phụ nữ trong đó cười hỏi Giang Minh Viễn: "Đây chắc là em dâu ha?"

Giang Minh Viễn mỉm cười gật đầu, tiên lên nắm lấy tay cô giới thiệu: "Đây là anh họ tư và chị dâu họ."

Người nhà họ Giang đông, quan hệ thân thích cũng phức tạp, trước đó Giang Minh Viễn đã nói với cô một vài người, trong đó có người này.

Anh họ tư và chị dâu họ này là con trưởng của con thứ hai của anh của ông nội, hiện tại cũng đang kinh doanh, làm một vài buôn bán bên ngoài, quy mô không phải cực kỳ lớn.

Bọn họ trở về sớm hơn một chút, lần này tới đây là để gọi bọn họ sang ăn cơm, nói ông bác biết bọn họ đã về rồi, muốn gặp mặt anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-209.html.]

"Sao?" Giang Minh Viễn kéo tay Trình Hoan xuống xuống ghế, ghé đến bên tai cô nói nhỏ: "Nếu như không muốn đi thì anh chối.

"Đi đi." Trình Hoan không nghĩ quá lâu đã gật đầu. Dù sao cũng đã đến rồi, cho dù sớm hay muộn thì cũng phải đi gặp trưởng bối thôi, nhùng nhằng cũng không có ý nghĩa gì.

Cô đồng ý làm Giang Minh Viễn cũng an tâm, anh nói với hai người kia chờ một chút rồi lên lầu gọi Tinh Tinh xuống.

Tinh Tinh vẫn đang ở trong phòng ngủ phụ lăn qua lăn lại trên chiếc giường bạt bộ cực lớn kia, lăn đến độ đầu tóc cũng loạn tung hết cả lên, bị ba kéo đi còn không bằng lòng đi đường đàng hoàng, phải nhảy nhót trên bậc thang mới chịu.

Giang Minh Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y của cậu, sợ nhóc con không chú ý bước hụt, xuống cầu thang trong trạng thái nơm nớp lo sợ, người đàn ông mang con trai đến trước mặt hai vợ chồng anh họ, bảo Tinh Tinh chào hỏi.

Mà Tinh Tinh cũng không sợ, bảo gọi thì gọi, gọi xong rồi còn tặng kèm cả một nụ cười ngọt ngào nữa. Mặc dù trước khi đến đã có người nói Giang Minh Viễn dẫn theo phụ nữ còn có đứa bé trở về, đoán chừng là vợ và con, nhưng trước đó hai người đều không nghĩ tới đứa trẻ này lại lớn đến chừng này rồi cơ!

Ánh mắt mịt mờ của bọn họ đảo qua đảo lại mấy vòng giữa Giang Minh Viễn và Trình Hoan, rồi mang theo nét mặt tươi cười từ trong túi lấy ra quà gặp mặt kín đáo đưa cho Tinh Tinh.

Người anh họ mang theo bụng bia kia xoa xoa cái gáy có hơi hói của mình, cười hì hì nói với Giang Minh Viễn: "Lúc trước bọn anh còn lo lắng em không tìm được người, chẳng ngờ tới vẫn là em hành động mau, cả con cũng lớn thế này rồi."

Giang Minh Viễn nắm tay Tinh Tinh, cười nhìn người phụ nữ ở bên cạnh một cái, quay đầu lại nói với anh họ: "Em cũng rất bất ngờ."

"Phải rồi, hai em vẫn chưa tổ chức hôn lễ nhỉ, chuẩn bị khi nào làm đấy?" Người cũng đã mang về, chứng tỏ em họ này của mình đã nhận định rồi, lúc Giang Minh Chu hỏi cũng không bận tâm điều gì, nói xong giơ tay ra vỗ vai anh: "Kết hôn là chuyện lớn, hôn lễ phải tổ chức tưng bừng một chút."

"Chắc chắn rồi."

"Cho nên hôn lễ đã định thời gian làm chưa?"

Nguyệt

"Vẫn chưa." Giang Minh Viễn giơ tay qua, kéo lấy tay của Trình Hoan mười ngón đan xen: "Bọn em vẫn đang bàn bạc."

Trên mặt của Trình Hoan vẫn đang duy trì nụ cười, bên dưới lại lén nhéo ngón tay người đàn ông, tỏ ý anh đừng có nói lung tung.

 

Loading...