Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:20:45
Lượt xem: 86
Ngồi máy bay từ thành phố S đến quê của Giang Minh Viễn phải mất hai tiếng, bọn họ ăn trưa xong mới xuất phát, lúc hạ cánh đã là bốn giờ chiều, từ sân bay đổi xe, chính thức đến nơi thì đã năm giờ rưỡi rồi. Đây là một trấn nhỏ dựa núi, trong trấn lấy ngành du lịch làm chủ đạo, kinh tế cũng rất phát triển. Đi qua một con phố lớp bằng đá bảng, lại đi qua một con sông là đến nơi bọn họ ở.
Căn nhà này cũng đã có chút tuổi rồi, tường trắng ngói xám, sông nhỏ trước cửa chảy qua, nước sông trong veo thấy đáy, dưới ánh mặt trời ánh sáng lăn tăn sóng sánh.
"Phía trước kia là tới rồi." Giang Minh Viễn đang một tay kéo theo một chiếc va li, đi qua cây cầu thì thả hành lí xuống, vươn tay kéo lấy Trình Hoan sau lưng, lại cong lưng ôm Tinh Tinh lại, chỉ vào một căn nhà cách đó không xa nói.
Trông tòa nhà kia với những căn nhà xung quanh dường như không có gì khác biệt lắm, đều là nhà nhỏ hai tầng đối mặt sông, bên ngoài có xây một tường rào bao quanh, vài cây thường xanh vươn cành ra từ trong tường vây, trông thật thú vị.
Đi đến bên ngoài tường viện, đẩy cửa sắt trạm hoa ra, lọt vào mắt là tiền viện có chút rôm rả, sân nhà đương nhiên luôn có người quét dọn, trong ngày đông cũng vẫn một mảnh xanh ngắt như vậy.
Giữa sân có một con đường nhỏ, Giang Minh Viễn đi đầu, xuyên qua tiền viện, trong chậu hoa ngoài cửa tìm được một chùm chìa khóa, tiến lên mở cửa lớn.
Căn nhà nhìn từ ngoài vào mang phong cách cổ xưa, bên trong lại trang hoàng rất đẹp, không gian phòng khách rất lớn, đồ dùng trong nhà toàn bộ đều làm bằng gỗ, nhìn là biết giá trị không phải tầm thường, Giang Minh Viễn đặt hành lí trong phòng khách, mang theo mẹ con hai người lên lầu tham quan.
Giống như khu nhà ở, phòng ở trong nhà cũng không nhiều, chỉ có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng ngủ dành cho khách thêm một phòng sách. Phòng ngủ chính vốn là chỗ ngủ của ba mẹ Giang Minh Viễn, bây giờ bà Giang không còn tới đây, căn phòng bỏ trống từ đó, Giang Minh Viễn cũng không định dọn vào đấy, đi thẳng về phía trước, mở cửa phòng ngủ phụ.
Nói là phòng ngủ phụ, thực ra diện tích trong phòng cũng khá to, cạnh cửa đối diện đặt một bộ bàn ghế làm bằng hoàng hoa lê, bên cạnh dùng bình phong ngăn cách, vượt qua bình phong mới nhìn thấy chiếc giường bạt bộ khá lớn ở bên trong, trên các khung gỗ của giường bạt bộ có chạm khắc các dạng hình người hoặc điềm lành, quét bằng sơn vàng, nhìn hơi có tuổi.
Ngoại trừ Giang Minh Viễn ra thì hai người còn lại đều là lần đầu tiên được nhìn thấy kiểu giường như thế này, thấy bọn họ tò mò, người đàn ông nói qua lai lịch của món đồ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-208.html.]
Quả nhiên là đồ cổ, từ thời Thanh truyền lại đấy.
Trình Hoan líu lưỡi, cảm thấy mình mà được nằm trên chiếc giường cổ này thì sẽ mất ngủ mất, cô nghĩ thầm là còn may, còn may cái phòng này là của Giang Minh Viễn, không cần cô phải chịu loại mê hoặc này.
Cô ở bên cạnh vừa thở phào một hơi thì nghe thấy người đàn ông đứng kế bên nói: "Giường trong nhà đều như thế cả, nếu như em không thích, anh tìm người đổi chiếc khác."
Ngày trước lúc bà Giang ở nhà cũng không quá thích kiểu giường này, nói bọn chúng là "cặn bã phong kiến", năm lần bảy lượt yêu cầu đổi thứ này đi, nếu không sẽ không về ở.
Nguyệt
Trước đây mỗi năm Giang Minh Viễn đều sắp xếp người đổi giường trong phòng ngủ chính trước khi qua năm mới, sau khi người đi rồi lại chuyển trở về, lần này anh cũng chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, chỉ cần Trình Hoan nói không thích là có thể lập tức đổi.
Vẻ mặt Trình Hoan thay đổi: "Giống cái này của anh sao?"
"Gần như vậy."
Anh nói xong, dẫn hai người đi phòng ngủ cho khách tham quan.
Phòng ngủ dành cho khách nhỏ hơn phòng ngủ phụ một chút, cách sắp xếp cũng không khác là bao, chỉ có hoa văn trên các cạnh giường là không giống, hoa văn chạm khắc trên này là các điển cố như thiên quan tứ phúc, trạng nguyên du nhai, kỳ lân tổng tử vân vân, chạm trổ tinh tế tỉ mỉ, đến cả bờm của con ngựa mà trạng nguyên đang cưỡi cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trình Hoan đã từ chối việc đi nghĩ món đồ này có giá trị bao tiền, sợ mình sẽ ghét nhà giàu mất, tầm mắt của cô lướt qua trên mấy tấm gỗ điêu khắc kia, cuối cùng không nói muốn đổi.