Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:19:46
Lượt xem: 81
"Khụ." Trình Hoan có chút chột dạ lấy lại chiếc áo, nói với con trai: "Cái áo này không phải của con, là mẹ mua cho ba"
"Thảo nào." Cậu nhóc vỗ ngực, lại ngồi xổm xuống hỏi: "Mẹ, vậy cái nào là của con?"
Trình Hoan: "..."
"Những thứ này đều là của ba."
"Hả?" Tinh Tinh không dám tin: "Không có của con sao?"
Nguyệt
"Việc này..." Trình Hoan liếc nhìn Giang Minh Viễn, cúi đầu nói đạo lý với Tinh Tinh: "Không phải hai ngày trước mẹ đã mua cho con rồi sao?"
"Nhưng hôm nay mẹ chưa mua mà."
"Vậy hai ngày trước mẹ cũng đâu có mua cho ba"
"Vậy ạ? Thôi được rồi." Cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện ra đúng là như vậy. Vậy nên lập tức ném sự không vui trong lòng sang một bên, nhặt hộp quà của ba lên rồi mở quà ra.
Tinh Tinh rời đi, Giang Minh Viễn mới đi đến. Anh cúi xuống nhặt túi lên, gương mặt nở nụ cười: "Mua quần áo cho anh nên mới về muộn?"
"Hả... Ừ." Trình Hoan nhìn sang chỗ khác, gật đầu. Sau đó bảo anh đi thử quần áo xem có vừa không. Giang Minh Viễn đương nhiên không có ý kiến, xách những túi quần áo đi vào phòng. Vài phút sau, cửa phòng một lần nữa mở ra.
Kiểu dáng và màu sắc mà quần áo nam có thể dùng cũng chỉ có vài kiểu như vậy, vậy nên chỉ có thể tập trung vào chi tiết.
Áo lông cừu màu xám bạc kết hợp với áo khoác màu đen phong cách quân đội có hai hàng khuy áo, áo khoác được may rất vừa vặn, mặc vào mang lại cho người ta cảm giác cấm dục, bên dưới mặc quần jean bó màu xám tro đậm, quần bó sát cùng với giày cổ thấp đơn giản càng tôn lên đôi chân dài quá đáng của người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-204.html.]
Giang Minh Viễn thay bộ âu phục ra liền trẻ ra đến năm, sáu tuổi, càng có sự quyến rũ nam tính. Có lẽ là anh không quen với kiểu quần áo này lắm, bước chân có hơi chậm so với bình thường. Từ lúc mở cửa ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Trình Hoan. Đợi đến khi thấy rõ sự tán thưởng trên gương mặt cô, người đàn ông mới hoàn toàn thả lỏng, dừng lại khoảng một mét trước mặt cô, vẻ mặt đều mang theo sự dịu dàng, hỏi người đối diện: "Thế nào?"
"Đẹp lắm." Trình Hoan hoàn toàn tán thưởng, bước đến sửa lại cổ áo giúp anh: "Mặc bộ này đẹp hơn mặc âu phục."
Cổ áo bị cô nắm lấy, lòng bàn tay đối phương ấm áp, ngay cả đầu ngón tay hơi lạnh của cô cũng trở nên ấm áp.
Người đó nắm lấy tay cô, tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cô: "Em thích thì sau này anh sẽ mặc cái này." Trình Hoan cười anh: "Không lẽ anh định mặc một bộ quần áo suốt cả tháng?"
"Cũng không phải là không thể." Người nọ dáng vẻ nghiêm túc, sau khi thấy cô ngạc nhiên mới đổi vẻ mặt khác. Khóe miệng anh giương lên, đuôi mắt hiện lên chút ý cười: "Anh đùa đấy."
Anh buông tay Trình Hoan xuống, đổi thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau kéo cô ngồi xuống sofa, ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng khẩn cầu bên tai cô: "Sau này quần áo của anh đều do em mua, nhé?"
"Em sẽ cân nhắc một chút." Ánh mắt Trình Hoan hơi thay đổi, khẽ dựa vào phía sau, lồng n.g.ự.c của đối phương và lưng của cô sát lại gần nhau, nhiệt độ trên người của anh dường như cũng xuyên qua lớp quần áo mà truyền đến.
"Phải cân nhắc bao lâu?" Giang Minh Viễn ừ một tiếng, vén mái tóc dài trong tay lên ngửi, sau đó hỏi: "Một phút có đủ không?"
"Anh đừng giở trò vô lại, làm gì có chuyện chỉ cần cân nhắc trong một phút chứ?" Trình Hoan nghiêng đầu liếc nhìn anh, rút tóc của mình về: "Còn nữa, đừng có động tay động chân."
Đối phương hơi bất mãn: "Em là người của anh."
Trình Hoan đỏ mặt: "Vậy còn phải xem trường hợp."
Giang Minh Viễn nhìn theo cô đang tỏ ý nhìn Tinh Tinh đang chơi đồ chơi mới ở cách đó không xa, đặt bàn tay đang định đưa ra xuống, anh ngồi thẳng dậy bế cô ngồi lên chân mình, hỏi một chuyện khác: "Khi nào thì em chuyển lên trên?"
Trình Hoan: "Như vậy thì nhanh quá."