Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:18:55
Lượt xem: 106
"Mẹ, mẹ ngủ lâu thật đấy, con và ba đã ăn cơm trưa xong rồi." Tinh Tinh chạy đến, đưa hộp giấy trên tay cho cô: "Mẹ có đói không? Mẹ ăn bánh ngọt nhé?"
Trình Hoan mới tỉnh ngủ không cảm thấy đói, huống chi cô cũng không thích ăn bánh ngọt lắm, nghe vậy liền cự tuyệt: "Mẹ không ăn cái này, Tinh Tinh ăn đi."
Lúc cậu bé tặng bánh ngọt còn có chút tiếc nuối, miếng bánh ngọt này là do cậu vòi vĩnh một lúc lâu ba mới đồng ý bồi thường cho cậu, nghe mẹ nói không ăn, Tinh Tinh lại vui vẻ cất đi, vỗ n.g.ự.c nói: "Mẹ muốn ăn gì? Con sẽ mua cho mẹ."
Cậu nói xong, lại nhìn qua người bên cạnh, sửa lại: "Ba mua cho mẹ."
Nguyệt
"Được rồi, con đi chơi trò chơi đi." Giang Minh Viễn đứng ở một bên, xoa xoa đầu của con trai: "Ba có chuyện muốn nói với mẹ."
Trình Hoan đỏ mặt, nghe thấy Tinh Tinh hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan, nói với cậu bé: "Chuyện mà trẻ con không nên biết."
"Tại sao trẻ con lại không nên biết?"
"Không tại sao cả."
Tinh Tinh nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ rất nhiều vòng, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu, thở dài một cách rất tang thương: "Được rồi, người lớn thật nhiều chuyện."
Nói xong liền bước đôi chân nhỏ chạy đi.
Không còn kỳ đà cản mũi, tính xâm lược trên người Giang Minh Viễn trở nên mạnh mẽ hơn. Anh chầm chậm bước đến, ép Trình Hoan vào góc tường, dùng ánh mắt quan sát cô rất nhiều lần mới cúi đầu xuống nói bên tai cô: "Anh còn tưởng là em hối hận."
"Không, không có." Trình Hoan vốn có chút ngại ngùng, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Nhưng thấy người này cũng bất an như cô, trong lòng cô lại có rất nhiều dũng khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-201.html.]
Trình Hoan tiến về phía trước một chút, đưa tay ôm lấy người trước mặt, dựa đầu vào n.g.ự.c anh, nhỏ giọng nói: "Em không hối hận."
Trên eo có thêm một vòng tay ôm lấy, cảm nhận được mùi hương dễ chịu, Giang Minh Viễn hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Anh hơi cúi đầu, bờ môi thăm dò lên trán của Trình Hoan, thấy đối phương không kháng cự, lá gan của anh cũng dần dần to ra, đôi môi dọc theo lông mày đến sống mũi rồi dần dần xuống dưới, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô, rời khỏi một chút, cuối cùng cũng bắt gặp đôi môi đỏ hồng mà mình đã ao ước từ lâu.
Hai đôi môi sát lại gần nhau, nhưng nhất thời không có thêm động tác gì nữa, cảm nhận hơi thở của đối phương, ngay cả không khí cũng trở nên trầm tĩnh.
Một lúc lâu sau, Giang Minh Viễn mới mấp máy môi, đôi môi anh hé mở, đối phương giường như có thần giao cách cảm với anh, cũng đồng thời mở miệng. Đầu lưỡi lộ ra, tiếp xúc dò xét lẫn nhau, sau khi quen thuộc liền dây dưa quấn quýt.
Dù sao cũng không có kinh nghiệm gì, lúc hai người hôn nhau không tránh khỏi đụng chạm, không phải dùng sức quá mức đụng phải răng thì là trong lúc quấn quýt vô tình cắn lên đầu lưỡi. Nhưng cho dù quá trình không quá thuận lợi, hai người cũng không có ý định buông nhau ra.
Ngoài cửa có một tiếng động nhỏ vang lên, hai người đang ôm nhau không hề phát giác. Vài giây sau, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
Tinh Tinh cầm máy bay đồ chơi trên tay nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt thuần khiết không hiểu thế sự.
Hai người đang ôm nhau nghe thấy liền khựng lại, Trình Hoan đưa tay đẩy Giang Minh Viễn ra, rời khỏi vòng tay của anh, trốn ở sau lưng anh dùng tay lau miệng, lần đầu tiên không dám đối mặt với con trai.
Không biết là vì đàn ông trời sinh đã khá là mặt dày ở phương diện này hay là Giang Minh Viễn đã tu luyện thành công, trông anh bình tĩnh hơn Trình Hoan rất nhiều. Người đàn ông rút ra một tờ khăn giấy, ung dung lau sạch nước còn đọng lại trên môi, lúc này mới hỏi người bạn nhỏ đứng ở trước cửa: "Sao con lại xuống đây?"
"Con xuống để chơi mà?" Tinh Tinh lỗi máy bay nhỏ ra, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi đỏ lên của ba, đưa đầu lưỡi ra ngoài: "Ba, ba và mẹ đang chơi hôn môi à?"
Giang Minh Viễn: "... Ừ."