Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:16:26
Lượt xem: 130
Cậu nhóc 'vàng' một tiếng thật dài, cậu bĩu môi, có chút không vui: "Vậy thì chuyển ạ."
"Ngoan" Trình Hoan hôn một cái lên mặt cậu, lại chẳng có thành ý gì mà dò hỏi ý kiến của cậu: "Con có muốn học trường nào không?"
Đây thực ra là một câu hỏi thừa thãi, Tinh Tinh mới lớn một chút, biết cái gì về trường học chứ?
Trình Hoan nghĩ vậy, nên cũng không chuẩn bị tinh thần nghe được câu trả lời hẳn hoi, chỉ dừng lại một chút cho có.
Nhưng mà...
"Con muốn đi học ở trường mầm non Hỏa Tinh"
"Mẹ ơi trong này có mấy trường khá tốt, mẹ xem thử xem.."
"Ồ? Sao con lại biết đến trường mầm non này vậy?" Trình Hoan kinh ngạc.
Tinh Tinh bóc ra một chiếc bình cho xe chở nước, đang cố tìm ra cái bệ dựa trên hình vẽ, cậu dựng lại động tác trên tay, nhớ lại một chút: "Ba nói đó."
Hóa ra là như vậy, còn tưởng cậu nhóc thực sự bình thản như vẻ bề ngoài cơ.
Lúc đầu Trình Hoan có chút kinh ngạc, sau đó lại thấy có chút buồn cười, cười xong vẫn là đồng ý: "Được rồi, vậy chúng ta chuyển đến trường mầm non Hỏa Tinh."
Dù sao các bậc phụ huynh nói trường mầm non này chất lượng quả thực rất tốt, thân là cha mẹ, luôn mong có thể cho con mình những thứ tốt nhất.
Hơn nữa, cô thấy mình nên tin tưởng Giang Minh Viễn hơn một chút, lúc đó anh nói chuyện tìm được trường mầm non đã xong rồi, vậy chuyện anh nói sẽ không để Giang phu nhân làm phiền bọn họ, có lẽ cũng có thể làm được.
Dù sao cô cũng đã đợi lâu như vậy mà cũng chưa thấy ai tìm đến cửa.
Sau khi quyết định xong, Trình Hoan cảm thấy tảng đá trong lòng mình có thể bỏ xuống rồi, cả người thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục thảo luận với Tinh Tinh về việc chuyển trường.
"Nếu như đến học ở ngôi trường mới, chúng ta sẽ phải chuyển nhà đó, chuyển đến bên ba con con thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-161.html.]
Động tác của Tinh Tinh dừng lại, mảnh gỗ đồ chơi trong tay cầm không chắc nên rơi xuống, cậu trợn tròn mắt, biểu cảm sững sờ, qua mấy giây sau, cậu nhóc mới thay đổi sắc mặt, vui vẻ nhảy vào lòng Trình Hoan, nói muốn chuyển nhà.
"Con vui đến vậy sao?" Bạn nhỏ nhảy rất mạnh, khiến cho cô suýt chút nữa khiến cô không ôm được, Trình Hoan dùng toàn bộ lực của cô thể để giữ thăng bằng, mới không bị ngã ra đằng sau.
Tinh Tinh nhảy toàn thân nóng lên, cuối cùng mới dùng lại, cậu cười tít cả mắt, vui vẻ nói: "Mẹ ơi hôm nay chúng ta chuyển nhà luôn được không? Ba nói nhà mới rất rộng!"
Chậc, còn tưởng trẻ nhỏ không biết cái gì, kết quả ba cậu nhóc sớm đã rào trước rồi. Trong lòng Trình Hoan 'hừ một tiếng, giả bộ tức giận véo mũi Tinh Tinh, hung dữ nói: "Kẻ phản bội, ba con còn nói gì với con nữa?"
Nguyệt
"Ba nói mẹ không muốn chuyển nhà" Tinh Tinh nói nhỏ, nói xong còn vỗ mặt một cái: "Mẹ ơi mẹ không muốn ở với ba ạ? Nhưng mà ba mẹ của các bạn con đều ở với nhau mà"
Ở trước mặt con trai, Trình Hoan đương nhiên sẽ phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó."
Cô nói: "Chỉ là lúc trước có chút chuyện trì hoãn thôi, con xem không phải bây giờ chúng ta chuẩn bị chuyển nhà rồi sao?"
Hình như mẹ nói cũng có lý, Tinh Tinh nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Vậy thì mẹ ơi, chúng ta nói với ba đi, bảo ba qua đây đón chúng ta"
Nói rồi không đợi Trình Hoan ngăn lại, liền lấy điện thoại gọi cho Giang Minh Viễn.
Lúc này Giang Minh Viễn đang họp tăng ca, bên trái là một vị quản lý cấp cao đang phát biểu, nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mọi người đều nhìn nhau, trong mắt thật phục chủ nhân của chiếc điện thoại đó, ai cũng biết dạo này tâm tình của sếp không tốt, nên lúc họp không dám bật chuông điện thoại.
Một nhóm quản lý cấp cao đang muốn xem trò hay ngó ngang ngó dọc tìm nơi phát ra tiếng chuông, nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện tiếng chuông ấy lại truyền đến từ đẳng trước mặt.
Họ giống như bị ấn nút di chuyển chậm lại, quay đầu một cách cứng ngắc và chậm rãi, nhìn về phía chiếc bàn chính giữa phòng họp, liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của sếp lộ ra vẻ có thể được gọi là ấm áp, nói với bọn họ "Xin đợi một chút", cầm theo điện thoại ra khỏi phòng họp.
Cánh cửa phòng họp sau lưng đóng lại, người bên trong thì căng thẳng đến khó thở, ánh mắt nhìn nhau. Nhưng không có ai to gan dám ra ngoài nghe trộm.
Cuộc điện thoại này của Giang Minh Viễn kéo dài không lâu, hai phút sau liền quay lại rồi, mở cửa phòng họp thông báo một tin tốt.
"Tan họp, những việc còn lại để mai nói tiếp, mọi người vất vả rồi." Anh gật đầu với mọi người, quay đầu rời đi, không biết có phải là ảo giác không, mà bước chân anh rời khỏi phòng họp càng lúc càng gấp gáp.