Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:49:23
Lượt xem: 81
Tiếng ồ trầm trồ bên tai, Trình Hoan cũng là một trong số đó, từ giây phút mặt trời dần dần ló rạng, cô đã dùng máy ảnh chụp lại.
Cánh én bay thành đàn, vừa hay đi qua trước mặt trời, Trình Hoan chụp lại được khoảnh khắc này, trong lòng thỏa mãn đặt máy ảnh xuống, quay người lại nhìn thấy Giang Minh Viễn cũng đang làm động tác giống cô. Chiếc máy ảnh trên tay anh không biết từ đâu mà có, dù sao lúc ra ngoài đã nhìn thấy ở trên xe rồi, có vẻ còn đắt hơn nhiều so với chiếc trên tay cô, chắc chắn ảnh chụp ra sẽ rất đẹp.
"Anh đang chụp cái gì vậy?" Trình Hoan đi qua hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"
Ngón tay Giang Minh Viễn hơi cứng lại, đơ mặt gật gật đầu, quay ra chọn một bức tranh phong cảnh, đưa cho cô.
"Anh chụp đẹp đấy, quả nhiên đồ sịn khác hẳn" Trình Hoan nhận lấy máy ảnh, lại nói: "Còn có ảnh khác không?" Giang Minh Viễn âm thầm hít một hơi thật sâu, hơi giơ tay lên, còn chưa kịp ngăn lại, đã thấy Trình Hoan bấm sang một bức ảnh tiếp theo.
Anh chán nản thu tay về, có chút ngượng ngùng lại căng thẳng, cổ hỏng thắt lại, không nói được câu gì.
Giây phút Trình Hoan nhìn thấy bức ảnh đó cũng sững lại, bức ảnh đó vẫn chụp như vậy, nhưng ở giữa không gian rộng lớn ấy lại có bóng hình của mình, gu thẩm mỹ của anh rất tốt, bố cục cũng có ý cảnh. Trình Hoan xem bức hình này, bất giác nghĩ đến một câu trong "Đoạn chương" – Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên cầu lại ngắm em.
Nguyệt
Cô thấy xấu hộ vì quá tự luyến, nói không chừng người ta chỉ là tùy tiện chụp mà thôi, dường như để chứng minh quan điểm này, Trình Hoan lại chuyển sang mấy bức ảnh nữa.
Tất cả đều có cô.
Giây phút này Trình Hoan không còn chắc chắn như vậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-144.html.]
Trong lòng có chút rung động, nhưng lại bị cô sống c.h.ế.t kìm nén, tay Trình Hoan cầm có chút không chắc, suýt chút nữa làm rơi máy ảnh, cũng may lúc quan trọng vẫn giữ được dây máy ảnh.
Trời đã sáng rõ, nhưng nhiệt độ vẫn chưa tăng cao, gió biển không ngừng thổi vào, lại khiến cho người ta càng cảm thấy nóng.
Lòng bàn tay Trình Hoan bắt đầu ra mồ hôi, không biết phải đối mặt với người ấy thế nào, cô tự mình dằn vặt, cũng không biết nên hỏi thế nào.
Phải nói gì đây? Hỏi anh chụp trộm tôi có phải vì thích tôi không ư? Nếu như không phải thì phải làm sao? Nói không chừng người ta chỉ là chụp cho vui, vậy thì quá xấu hổ rồi.
Sâu trong tiềm thức, Trình Hoan không hề nghĩ tới Giang Minh Viễn sẽ thích mình, đây mặc dù là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng cô lại không phải là nữ chính, cô làm gì gặp được chàng hoàng tử đem lòng yêu cô bé lo lem?
Trong lòng cô âm thầm nhắc nhở, gần như sắp thuyết phục được bản thân, chỉ còn sót lại chút tâm tư nhỏ giấu kín, thế là Trình Hoan trả lại máy ảnh, cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi một câu: "Tại sao chỉ chụp mỗi tôi?"
Giang Minh Viễn nhận máy ảnh từ trong tay cô, chạm vào những ngón tay mát mẻ đó, bàn tay hơi rụt lại, anh nhìn Trình Hoan, bộ dạng đứng yên như cũ, nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể nghĩ ngợi: "Đẹp, nên chụp lại"
Tim Trình Hoan đập như đánh trống, những tia nắng chiếu lên gương mặt, nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên, bầu không khí có chút mập mờ, cô liếc nhìn trộm Giang Minh Viễn, người ấy cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, lại càng thêm ý vị.
Bầu không khí này rất thích hợp tỏ tình, đáng tiếc hai người không có ý định muốn nói gì với nhau, lại bị người không biết nhìn sắc mặt xen vào.
Tinh Tinh theo cha mẹ cùng đi ngắm bình minh, mặc dù rất đẹp nhưng cậu đói rồi, bạn nhỏ ở bên cạnh chờ một lúc lâu, còn chưa nói muốn quay về, cậu thấy có chút nghi hoặc, lại đói, không đợi được nữa kéo lấy quần của Trình Hoan: "Mẹ ơi, bao giờ chúng ta mới đi ăn sáng vậy?"