Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:33:51
Lượt xem: 72
Giang Minh Viễn đeo kính bảo vệ mắt, khóe môi nhấp thành một đường thẳng, hàm dưới căng chặt, anh chưa chuẩn bị bao lâu, Trình Hoan mới vừa bưng chén trà lên, liền nghe được "đoàng" một tiếng vang lên.
Cách kính chống đạn, thanh âm yếu hơn rất nhiều, trở nên có chút buồn. Nhưng mà nghe thấy âm thanh không vang dội này lại làm cho hai người bọn họ kích động không thôi.
Trình Hoan buông chén trà mới vừa bưng lên, cùng con trai dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, đi đến cạnh cửa, nhìn bia ngắm.
"Mẹ, ba b.ắ.n trúng không ạ?" Tinh Tinh có chút kích động.
"Bắn trúng." Màn hình LED treo trên tường đối diện rất lớn, phía trên hiện thành tích b.ắ.n bia, sau khi tiếng s.ú.n.g vang lên, một điểm "10" chói lọi xuất hiện ở trên.
"Ba b.ắ.n được vòng mười"
"Vòng mười lợi hại không ạ?"
"Lợi hại." Trình Hoan gật đầu: "Là thành tích lợi hại nhất."
"Oa..." Tinh Tinh mở to miệng, sau đó lại bày ra một bộ dạng tiểu kiêu ngạo: "Con biết ba lợi hại nhất!" Ở ỉ trong cảm nhận của con, ba không gì không làm được, hiện tại cái không gì không làm được này từ địa phương khác thể nghiệm ra, sao có thể không cho cậu cảm thấy kiêu ngạo chứ?
Tâm lý Giang Minh Viễn rất ổn định, trong hạng mục xạ kích này biểu hiện xuất sắc một chút cũng không kỳ quái, tổng cộng mười phát súng, trừ bỏ một cái vòng chín, còn lại đều là mười vòng thành tích tốt. Trình Hoan kinh ngạc thành thói quen, mà Tinh Tinh, hiện tại cậu đã đem ba mình trở thành siêu nhân rồi.
Nguyệt
Bắn xong mười phát, Giang Minh Viễn trả súng, tháo kính bảo vệ mắt cùng nút bịt tai xuống, anh mới vừa buông đồ vật xuống, Tinh Tinh bên kia liền giống như đạn pháo nhỏ xông ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-133.html.]
Hôm nay tiểu gia hỏa mới vừa bị huấn qua, lúc đến gần còn biết giảm tốc độ, cậu thân mật vọt tới trong lòng Giang Minh Viễn, ôm chân anh ngọt ngấy mà nói: "Ba, ba thật là lợi hại nha!"
Giang Minh Viễn được con trai khen cũng cao hứng, thậm chí còn muốn chơi vài lần để thể hiện, trong lòng anh có chút bật cười, cảm thấy mình như vậy giống mao đầu tiểu tử, một chút cũng không ổn trọng.
Đồng chí Giang - ổn trọng - Minh Viễn cuối cùng đè ép ý tưởng xuống, bế con trai đang sùng bái anh không được lên, kêu mẹ đứa nhỏ, đi ra khỏi chỗ này.
Doanh địa đóng quân của bộ đội diện tích không lớn, nhưng chỗ chơi cũng ít, trừ bỏ hai hạng mục này, cũng chỉ thừa trò đánh trận giả.
Trong doanh địa, hầu hết các trò chơi đều không thích hợp với trẻ con, ba người đi dạo qua loa một vòng, liền chuẩn bị đổi chỗ khác.
"Muốn đi đâu?" Bởi vì một nhà lão Lưu còn chưa dạo xong chỗ này, hai nhà tạm thời tách ra, Giang Minh Viễn ôm con trai đi đến bên ngoài ảnh đế, quyết định nghe ý kiến Trình Hoan.
"Đi bờ cát đi, nghe nói rất đẹp!" Nước biển xung quanh đảo san hô rất nông, bởi vì phiến đá san hô kia, nước biển dưới ánh nắng sẽ hiện ra hai loại màu sắc là hồng và lam, xinh đẹp đến không được.
Trình Hoan từ khi bắt đầu quyết định đi chỗ này liền nghĩ phải chụp ảnh như thế nào, cô đặc biệt mua camera, vừa mới mang ra, muốn chụp một ít ảnh đẹp trở về lưu giữ.
Chỉ là tự mình chụp ảnh khẳng định không được, Tinh Tinh cũng không đáng tin cậy, Trình Hoan tính toán thu thập Giang Minh Viễn làm cu li.
Lúc Trình Hoan có cái ý tưởng này còn hơi chột dạ, rốt cuộc hai người không thân chẳng quen, cho nên khi mở miệng, cô do dự một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể giúp tôi chụp ảnh không?" Nói hết lời, cô lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, tôi cũng có thể chụp giúp anh."