Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:26:58
Lượt xem: 164
Trình Hoan che ngực, họ đến không thẳng lưng lên được, cha con hai người ở bên kia lập tức thả đồ ăn trong tay xuống vỗ lưng cho cô, phải vỗ một cả lúc Trình Hoan mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nói cám ơn với Giang Minh Viễn.
Giang Minh Viễn thu tay lại, mấp máy khóe miệng: "Cẩn thận chút."
Trình Hoan quay mặt đi, cảm thấy có chút xấu hổ, cô lớn chừng này rồi vậy mà còn phạm phải kiểu sai lầm như vậy. Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Thời khắc mấu chốt vẫn phải do Tinh Tinh ra tay, nhóc con ở bên cạnh nhảy nhót khoe công: "Mẹ ơi, mẹ ơi còn có con nữa!"
"Cũng cám ơn Tinh Tinh." Trình Hoan lúc này mới quay đầu lại, xoa tóc cậu nói.
Bởi vì họ quá lâu, trong mắt của cô còn mang theo hơi nước, trông có vẻ vừa đáng thương vừa vô tội, yết hầu của Giang Minh Viễn lên xuống, thâm trầm nhìn cô một cái, quay về lại chỗ của mình, thản nhiên nói: "Ăn đàng hoàng đi, đừng làm những chuyện khác."
"Đã biết rồi.." Trình Hoan kéo dài âm thanh, vỗ nhẹ lưng con trai bảo cậu trở về, Tinh Tinh nhìn cô không chớp mắt, xác định mẹ không sao nữa mới quay lại về chỗ của mình, chọn từ trong chiếc đĩa ra một chiếc bánh ngọt đẹp mắt nhất đưa qua: "Mẹ ơi ăn đi."
Trình Hoan vừa nhìn thấy chiếc bánh ngọt này là nhớ tới cuộc đối thoại của hai ba con ban nãy, khóe mắt cô co rút, nhận lấy chiếc bánh trong tay Tinh Tinh, không biết sao lại nổi lên ý nghĩ xấu, cố tình lượn một vòng trước mặt Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn không?"
"Đây là con cho mẹ ăn mà!" Tinh Tinh cho rằng mẹ muốn đem bánh ngọt cho ba, nhón chân lên muốn ngăn cản lại, mặt nhỏ gấp gáp của cậu cũng đỏ lên, một tia sáng lóe lên, tìm trong đĩa ăn một chiếc bánh không đẹp nhất đưa cho ba: "Cái này là cho ba ăn."
Người đàn ông đối diện nhìn thấy hết thảy cảnh này, trên mặt có chút bất đắc dĩ, anh đưa mắt nhìn Trình Hoan, giống như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện: "Ăn đàng hoàng đi."
"Ồ" Ánh mắt tấn công của ông chủ lớn vẫn có chút uy lực chứ, Trình Hoan cũng không dám hó hé nữa, yên lặng ăn đồ ăn.
Mùi vị của bánh ngọt trong phòng ăn cũng rất được, độ ngọt vừa phải, bắt đầu ăn không thấy ngán, nhưng mà cứ coi như là làm ngon nữa, thì một đĩa lớn đồ ăn Tinh Tinh cũng ăn không nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-127.html.]
Lòng tin ban đầu của cậu cao ngất, còn đau lòng cho bánh ngọt bị mình đưa cho ba, cảm thấy mình ăn ít đi một chiếc đáng thương bao nhiêu, nhưng mà loại cảm giác này sau khi cậu ăn hết chiếc thứ ba thì cũng biến đi sạch bóng. Ba chiếc bánh nhỏ đủ để lấp đầy cái bụng của cậu, bơ như ngăn ở cổ họng của cậu, Tinh Tinh ăn xong miếng bánh cuối cùng trên tay, đắng cay oán hận nhìn số bánh còn lại trong đĩa, không muốn động thêm một chút nào nữa.
Nhưng cậu là bạn nhỏ rất giữ lời, nghĩ đến chuyện mình đã cam đoan với mẹ, Tinh Tinh thở dài một tiếng, không tình nguyện chút nào nhấc tiếp một chiếc bánh lên, nhấp một miếng nhỏ xíu.
Điệu bộ của cậu đều bị hai người lớn ngồi kế bên để vào trong mắt, Giang Minh Viễn rốt cuộc vẫn không đành lòng cho con, thấy cậu thật sự không ăn nổi nữa thì cầm nốt số phần còn lại qua.
Lần này Tinh Tinh không bảo vệ thức ăn nữa, cậu mở to mắt, ánh mắt nhìn ba giống như là đang nhìn một thiên thần vậy, thuận tiện đưa chiếc bánh đã bị cắn một miếng trên tay sang: "Ba ơi cái này cũng cho ba.
"Không cần." Giang Minh Viễn ghét bỏ từ chối.
Nguyệt
"Vậy được rồi." Tinh Tinh có hơi thất vọng, cảm thấy ánh hào quang của ba cũng không phải tỏa sáng bốn phía như thế nữa, cậu rụt tay lại, nhìn đĩa bánh ngay trước mặt: "Ba phải ăn hết đó nha."
Tinh Tinh lấy tổng cộng mười chiếc bánh ngọt khác loại, trừ đi những chiếc trước đó được chia ra và tự cậu ăn, bây giờ trong đĩa còn lại bốn cái nữa. Mấy chiếc bánh ngọt này kích thước không lớn, nhìn trông cũng rất đẹp mắt, đối với người thích ăn đồ ngọt mà nói thì đúng là mỹ thực, chỉ là Giang Minh Viễn không thích đồ ngọt, còn đã ăn no. Mấy thứ này với anh mà nói, chỉ có thể xem là một loại dày vò.
Không còn cách nào, ai bảo anh sinh ra đứa con như này chứ.
Sắc mặt của người đàn ông rất nhạt, từng miếng từng miếng ăn bánh ngọt nhỏ, cử chỉ anh ưu nhã, động tác từ tốn, lúc ăn đồ ăn cũng không với người khác sẽ làm bơ dính trên miệng. Trình Hoan ngồi ở phía đối diện, nhìn mặt anh không một biểu cảm ăn đồ ăn, không biết sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện Trình Hoan đã cảm thấy buồn cười, sao mà anh đáng thương được chứ?
Chỉ là rất kỳ lạ, cái suy nghĩ này không chỉ không bị áp xuống, ngược lại còn theo thời gian trở nên càng lúc càng mạnh mẽ, cô nhìn Giang Minh Viễn ăn từng miếng từng miếng hết chiếc ngọt bánh thứ ba, rốt cục cũng vươn tay ra cầm lấy cái cuối cùng.
Động tác của cô trước một bước, vừa nắm được giấy bánh thì tay của Giang Minh Viễn cũng rơi xuống, mười ngón chạm nhau, như thể có một dòng điện chạy qua đó, hai bàn tay đều run rẩy, Trình Hoan thừa cơ cầm bánh ngọt lại, cười nói với anh: "Cái cuối cùng này để tôi ăn đi."