Nhất Chi Độc Tú - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-01-06 12:38:10
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngón tay Thẩm Vũ nắm chặt mép ghế, ngón tay dùng sức quá mạnh nên chuyển sang màu trắng xám. Vẻ lạnh lùng mặt ngày càng lộ rõ, nàng che dấu sự tức giận của , dáng vẻ nổi giận đùng đùng khỏi cung nhân trong điện câm như hến.
“Nô tỳ đáng chết, điều tra rõ ràng cho tiến nội điện, để bọn họ lợi dụng sơ hở, xin Dung Hoa trách phạt.” Lan Hủy chậm rãi lên vài bước, nhẹ nhàng quỳ xuống hành đại lễ. Giọng vẫn mười phần trấn định, đầu cúi xuống.
Thẩm Vũ phất tay, nhẹ nhàng : “Cô cô nên như , bản tần cũng ngờ Trương Thành cũng tham gia việc . Cô cô cần lo lắng, chỉ là Cẩm Nhan điện quả nên chỉnh đốn từ xuống một phen, chuyện còn phiền cô cô nhiều .”
Nhìn mặt nàng vẻ mệt mỏi, giọng cũng mềm một chút.
Lan Hủy cũng tiện thêm cái gì, vội vã nhẹ giọng đáp lời rời . Thẩm Vũ lấy cớ mệt mỏi, lệnh cho tất cả lui ngoài, chỉ để mấy đại cung nữ ở bên hầu hạ. Lan Hủy khi rời khỏi còn liếc mắt hiệu với Minh Âm một cái, lặng lẽ dặn dò một câu mới lui .
Minh Âm thầm hiểu trong lòng, giúp Thẩm Vũ y phục thường ngày, châm chước :”Dung Hoa, nô tỳ lời thể . Ngài tuy tức giận, nhưng hậu cung quy định rõ ràng: phi tần phép trực tiếp xử lý cung nữ thái giám, chỉ thể giao cho Hình Ty.”
Minh Âm mới dứt lời thấy nét mặt Thẩm Vũ trở nên thiếu kiên nhẫn, nàng chậc một tiếng, nhíu chặt mày.
“Tình hình cấp bách, bản tần cũng quên mất quy định cũ rích . Bản chó cắn còn tự đạp nó hai cái mà để cho khác đạp, như bản tần thể giải hận.” Nàng trừng mắt, khẽ mở môi đỏ liền thốt vài câu oán hận.
Kẻ đằng tạm thời thể động đến, ngay cả kẻ phản bội bên cạnh bản cũng thể động. là hỏng bét mà!
Minh Âm, Minh Tâm và Minh Ngữ ba , cùng gượng lấy lòng.
“Nô tỳ chủ nhân khó chịu trong lòng, thực nô tỳ cũng vui. Nha đầu Trụy Nhi c.h.ế.t tiệt nô tỳ ngang dọc đều thấy như cây gai đ.â.m trong họng, chỉ hận thể học Hoàng Thượng, giơ chân đạp lên mặt nàng. quy củ của lão tổ tông ở đó thể tùy ý phá bỏ, ngài đúng ?” Vẫn là Minh Âm đánh bạo mở miệng, giọng cực kỳ nhẹ nhàng, cho Thẩm Vũ yên lòng.
Tiếc là Thẩm Vũ đang giận, nàng nhớ sự quyết tâm của Trương Thành khi xông lên ban nãy mà lạnh cả gáy Bọn chúng chỉ tận tay day tận mặt đòi g.i.ế.c nàng, nàng mà lên tiếng thì chẳng là đang cổ vũ cung nhân trướng cứ tới đây ám sát nàng ư!
“Bản tần bọn chúng chết. Ngoài sáng thì trong tối, tóm tối nay nhất định để hai đứa chúng sống khỏi điện Cẩm Nhan. Giao hai c.h.ế.t cho Ty hình ty chẳng ai gì . Người ngoài thấy bản tần vẫn sủng ái, chắc chắn sẽ dám nhiều lời. Nếu kẻ mắt lung tung khắp nơi, bản tần sẽ cho thực sự mắt!” Thẩm Vũ một bộ quần áo nhẹ nhàng, đá rơi giày thêu chân xuống, ngã thẳng xuống sập, giọng như sẵn sàng liều mạng.
Đại điện yên tĩnh, ba cung nữ ngươi một cái, ngươi một cái, một ai tiếp lời.
“Minh Âm, ngươi tìm Lan Hủy thương lượng một chút, chuyện cho thỏa đáng. Nếu đến lúc nhấc t.h.i t.h.ể ngoài ai thấy, cần lớ chuyện. Thấy thì thấy, cứ cho mấy kẻ mắt hậu quả khi phản bội bản tần là như thế nào!” Thẩm Vũ nhấc ngón tay, móng tay sơn màu đỏ chỉ Minh Âm, dứt khoát lệnh.
Nàng mới dứt lời, Minh Ngữ và Minh Tâm cùng thở phào nhẹ nhõm. Dung Hoa thật sự là mắt sáng tài, để Minh Âm mấy việc tàn nhẫn là ! Mấy chuyện m.á.u me bạo lực gì đó hợp với nàng .
Minh Âm ngạc nhiên, ngay đó khôi phục thái độ bình thường. Nàng cầm một thanh kiếm chỉ thẳng Xu Dung Hoa con nó ngươi đùa ? Đáp án thế nào cần cũng , đương nhiên là thể.
“Nô tỳ xin cáo lui tìm Lan Hủy cô cô thương lượng.” Minh Âm nhẹ nhàng thi lễ với Thẩm Vũ, đợi đến khi nàng gật đầu mới chậm rãi lui .
“Minh Ngữ Ngự Thiện phòng đem một ít bánh táo đến đây. Tiện thể bảo Ngự Thiện phòng vài món Hoàng Thượng thích, đưa thẳng đến Long Càn Cung.” Thẩm Vũ nghiêng sập, khẽ giọng dặn dò.
Minh Ngữ xong thì thi lễ chuẩn lui ngoài, nàng mới Thẩm Vũ gọi .
“Thôi mang giấy và bút mực lên, bản tần tự mấy món ăn. Đỡ cho Hoàng Thượng hài lòng còn bản tần lơ là .” Thẩm Vũ rời khỏi giường nhỏ, tùy tiện xỏ giày đến bàn sách.
Thấy thái độ của nàng, Minh Âm khỏi mỉm . Xu Dung Hoa, chỉ ngài dám thôi. Hoàng Thượng yêu thích cái tính thích tìm đường c.h.ế.t của ngài, nếu như thể thấy ngài tức giận đem thức ăn đổ lên mặt thì hạnh phúc bao!
Thẩm Vũ chữ như rồng bay phượng múa, nhanh chóng tên mấy món ăn, đó giao cho Minh Ngữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-chi-doc-tu/chuong-73.html.]
“Nhớ kỹ đến Long Càn Cung bản tần vài câu cho Hoàng Thượng.” Thẩm Vũ nhét tờ giấy tay Minh Ngữ, nhỏ vài câu tai nàng.
Minh Ngữ vội tập trung tinh thần, dám sơ suất, cẩn thận gấp gọn tờ giấy nhét trong lòng, chạy vụt ngoài.
Chờ đến khi Thẩm Vũ lên sập, chỉ để một Minh Tâm ở , chủ tớ hai mới chút thời gian lời trong lòng.
“Chủ nhân, ngài cứ treo Hoàng Thượng như thế cũng ? Tuy là lạt mềm buộc chặt, nhưng tính tình Hoàng thượng nóng nảy, sẽ thẹn quá hóa giận chứ?” Minh Tâm quỳ cuối giường, vươn tay nhẹ nhàng bóp chân cho nàng, theo thói quen suy nghĩ lung tung.
Thẩm Vũ câu hỏi của nàng, khỏi hừ một tiếng, tay chỉ chỉ đầu gối. Minh Tâm lập tức chuyển lên một chút, tiếp tục dùng đúng sức hầu hạ nàng.
“Trong hậu cung lời Hoàng Thượng chỉ cần vươn tay là vơ cả đống. Nếu ‘lạt mềm buộc chặt’ thì cho đến cùng, nếu giữa chừng đổi ý, ngô khoai sẽ phản tác dụng, khiến Hoàng Thượng phản cảm.” Nàng khẽ mở môi đỏ, chậm rãi .
Minh Tâm giọng điệu trấn định, dáng vẻ đoán việc của nàng, trong lòng cũng thả lỏng ít.
Không ngờ Thẩm Vũ nhíu mày, “chậc” một tiếng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “ mà cái tính nết của Hoàng Thượng, ai thể hiểu rõ? Có khi tự nhiên phát bệnh chó dại, ngươi xung quanh ai cũng cắn. Ngươi Lý Hoài Ân xem, ngày nào cũng trưng vẻ mặt như giẫm phân, cũng thấy khổ. Bẩn tần bò lên , cũng sẽ khổ giống như .”
Minh Tâm vốn dĩ an ủi, lập tức thấp thỏm bất an. Dung Hoa, lời thì ngài cũng rõ giới hạn ở ? Tất cả chỉ là mò! Hoàng Thượng giận dựa vận may!
Trong Long Càn Cung, Tề Ngọc đang nhe răng trợn mắt với một bàn đầy tấu chương mặt thì thấy Lý Hoài Ân, tức giận mắng đuổi đira ngoài, nay cúi đầu rũ mắt .
“Hoàng Thượng, Xu Dung Hoa phái đưa đồ ăn tới cho ngài. Ngài xem qua ?” Lý Hoài Ân quỳ bộp xuống đất hành đại lễ, tiếng vang khi đầu gối va chạm với mặt đất cho Tề Ngọc thoải mái hơn một ít. Cơn tức với Lý Hoài Ân cũng bớt một chút.
Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, đó như chợt nhớ gì đó, lập tức hỏi thêm một câu: “Xu Dung Hoa đến ?”
Lý Hoài Ân Hoàng Thượng hỏi thẳng thế, trong lòng “thịch” một tiếng, trán toát mồ hôi mỏng. Hắn giơ tay lên xoa xoa, cẩn thận tìm từ, cẩn thận đáp lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Xu Dung Hoa đến, chỉ phái Minh Ngữ đến. Thực đơn do Dung Hoa tự nghĩ bảo Ngự Thiện phòng , sắc hương vị đầy đủ, Hoàng Thượng nếm thử ?”
Tề Ngọc Thẩm Vũ tự đến, vẻ mặt quạu . Sau đấy Lý Hoài Ân tích cực đề cử liền đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám lộ rõ, như như .
Lý Hoài Ân vội cúi đầu, thầm mắng: “Không tìm đường c.h.ế.t sẽ chết! Sao quên cơ chứ! Mình đây đang ** ?
DTV
“Thôi, để nàng bê !” Tề Ngọc phất tay, nhíu chặt mày, che dấu vẻ uể oải mặt.
Minh Ngữ trong miệng vẫn đang lẩm bẩm, trán dần xuất hiện mồ hôi, mấy câu Xu Dung Hoa dặn nàng khi thật khó nhớ.
Mấy cung nữ bưng thức ăn nối đuôi , mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ngập khắp điện, khiến cho ngừng nuốt nước miếng. Đến khi từng món từng món tinh xảo xếp đầy lên bàn, nét mặt Hoàng Thượng đang bàn cũng dịu một chút, vẻ chuẩn ăn.
“Xu Dung Hoa cố ý dặn nô tỳ cảm ơn Hoàng Thượng. Thức ăn trong cung sợ là Hoàng Thượng cũng chán, đây đều là những món ăn nổi tiếng ở các nơi. Có đồ ăn Phúc Kiến, Hồ Nam, Vân Nam, Tứ Xuyên, Chiết Giang, thêm món Quảng Đông và Hoài Dương. Ngự Thiện Phòng gần như mời bộ các thầy đến những món ăn , chỉ mong Hoàng Thượng đổi khẩu vị thể cảm thấy thoải mái.” Lúc Minh Ngữ tên mấy món ăn, suýt nữa thì líu lưỡi, nhưng uy danh của Hoàng Thượng trong lòng nàng tích lũy lâu, vì cố mà vuốt thẳng đầu lưỡi, chỉ sợ lỡ nhầm thì giận cá c.h.é.m thớt.
Tề Ngọc qua một chút, quả thật vài món ăn nhận . Thức ăn trong cung yêu cầu nghiêm khắc, những món ăn ít cơ hội xuất hiện long án của , vì nhiều món ăn đồng thời bày cho hoa cả mắt, đúng là vô cùng hiếm thấy.
“Dung Hoa các ngươi nhọc lòng .” Hoàng Thượng hiếm khi khách khí một câu, hiệu cho cung nữ phía chia thức ăn.
“Xu Dung Hoa nô tỳ truyền lời cho Hoàng Thượng, nhiều món ăn như thế sợ là Hoàng Thượng hoa mắt chọn. Nếu ngày nàng học trù nghệ, nhất định nấu món Hoàng Thượng thích nhất.” Minh Ngữ vẫn cúi đầu, cao giọng, lời Thẩm Vũ dạy nàng.
Trong lòng nhịn mà run lên: Xu Dung Hoa, lời ngài cũng dám ! Đây là ngầm thổ lộ ư? Dung Hoa, ngài nữ nhân nên rụt rè một chút ? Ngài trắng trợn thế ư? Làm thế đàn ông như Hoàng Thượng !
Chiếc đũa tay Tề Ngọc dừng một chút, đó khẽ nhếch miệng, sắp một đũa thịt Đông Pha, nhai kỹ nuốt chậm xong mới : “Được, cho Dung Hoa các ngươi, trẫm chờ đến ngày đó. trẫm thói quen càng thích thứ gì càng hỏng nó!”