Nhất Chi Độc Tú - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-05 02:41:07
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên sườn phi ngơ ngẩn cả , cứng ngắc, vẻ mặt thể tin Thẩm Vũ. Thẩm Vũ từ nhỏ đến lớn, đến tận bây giờ từng nặng lời như thế.
“Vũ nhi, con ? Bỗng nhiên nhắc tới chuyện , lúc thời nương và phụ con, Hoàng Thượng đăng cơ, Hứa gia cũng hiển hách như bây giờ, chuyện thể oán cha con. Huống hồ từ khoảnh khắc nương tiến Thẩm vương phủ, Hứa gia mặt nương nữa, nhiều năm như hề liên lạc, căn bản còn quan hệ. Trước mặt ngoài như thế, ngoại tổ mẫu của con là Vương phi…” Nguyên sườn phi run run, dường như vịn thành giường lên, sắc mặt của bà tái nhợt, hiển nhiên Thẩm Vũ dọa.
Thẩm Vũ nương , cảm giác cam lòng và khủng hoảng ập đến. Suốt ngày thầm nghĩ an giữ bổn phận, nhẫn nhịn, giữ mạng trong tay , chắc chắn thắng .
DTV
“Nương, cần nữa.” Thẩm Vũ hít sâu một , mới bình kích động trong lòng , giọng điệu của nàng trầm xuống, mang theo vài phần bất lực và khẩn cầu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai con đối diện . Trên mặt Thẩm Vũ vài phần mỏi mệt, Nguyên sườn phi thì thất vọng.
“Nương, con cha bắt trong phủ gọi là Nguyên sườn phi, là cha nhớ tình xưa, một nguyên phục thủy là ngụ ý . Người thường dạy con, ẩn nhẫn điệu thấp, quan tâm hơn thua. Với tình cảnh bây giờ của Vương phủ, con nhất định cung. Nương, con chỉ hỏi một câu, hy vọng để con giẫm lên vết xe đổ của ? Tránh ở cái sân nhỏ , chủng hoa lưu điểu*, an tâm thất?” Thẩm Vũ đột nhiên quỳ xuống, chậm rãi quỳ tới cạnh tháp, giữ chặt cánh tay Nguyên sườn phi, nước mắt tràn mi, trong âm thanh nghẹn ngào.
*Chủng hoa lưu điểu: trồng hoa, đem chim dạo nơi tĩnh mịch.
Dù là sườn phi của vương phủ, phi tần trong hậu cung, chẳng qua tên gọi dễ hơn, cho cùng đều là , là đồ chơi của nam nhân lúc nhàn rỗi thôi.
Nguyên sườn phi vẫn phục hồi tinh thần, trong mắt tiêu cự. Bà nghĩ tới nữ nhi do chính nuôi dạy, thể trắng như thế. Chỉ gần gũi nhất mới thể chọc trúng chỗ đau của bà, dễ dàng khiến cho nửa đời của bà trở thành chuyện bi hài nhất, cho bà trở thành một nữ nhân vô năng yếu đuối.
“Con ngoan.” Sau một lúc lâu, Nguyên sườn phi mới hồi hồn , bà đưa tay sờ mặt Thẩm Vũ, dịu dàng , trong giọng lộ vài phần nghẹn ngào.
“Nương vẫn nghĩ con còn nhỏ, về thể từ từ dạy. Thân là thứ nữ, khuôn mặt xinh , cung dễ khiến khác chú ý, tóm sẽ chịu thiệt, nên nương mới nghĩ đủ cách gièn giũa tính tình của con. Bây giờ nương sai . Nương thế khác nào dạy con , A Vũ của chúng thể !” Nguyên sườn phi giống như hạ quyết tâm, càng gần cuối giọng của bà càng kiên định. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Vũ, động tác dần tăng thêm lực đạo.
Trong mắt Thẩm Vũ lóe lên chút chờ đợi, Nguyên sườn phi từ từ dậy, giày , từ sàn lấy chiếc hộp gỗ. Bà chậm rãi mở hộp, lấy một lá thư.
“Trước giờ nào bỏ con của , ngoại tổ mẫu của con cũng thế. Bao năm qua, tuy Hứa gia để ý tới nương nhưng ngoại tổ mẫu của con mỗi tháng đều sai đưa thư tới, nương nghĩ con sẽ cần Hứa gia giúp đỡ, nên vứt thư . Đợi lát nữa nương một lá thư gửi qua đó, xin ngoại tổ mẫu tìm cho con một gia đình , cần quan to chức trọng chư hầu nổi tiếng, chỉ cầu thể đương gia chủ mẫu, vợ cả cưới hỏi đàng hoàng!” Nguyên sườn phi nhẹ nhàng cầm tay nàng, lòng bàn tay lạnh như băng.
Thẩm Vũ lo lắng sang, thấy sắc mặt Nguyên sườn phi tái nhợt, môi dường như huyết sắc. Giờ phút tuy nương cố , nhưng thể nhận thấy cả bà đang run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-chi-doc-tu/chuong-3.html.]
“Nương, con , bây giờ? Chuyện dù thành , nhất định sẽ xé rách da mặt với vương phủ. Con chỉ định một tháng tham gia tuyển tú, nếu để Hứa gia khó dễ ở giữa, đến lúc đó ?” Thẩm Vũ nắm lấy tay mẫu , trong lòng vô cùng khó chịu.
Vô tình nhất là nhà đế vương, bất đắc dĩ nhất là .
Nguyên sườn phi giật giật môi, câu nào, bà thể phản bác. Để Thẩm Vũ cung, thật sự quá khó khăn quá khó khăn, Vương phi sớm để mắt tới Thẩm Vũ, hy vọng Tứ cô nương tướng mạo xuất chúng thể ở hậu cung thịnh sủng một thời gian, giúp đỡ hai vị nương nương .
“Nương, dù con thể thê tử cưới hỏi đàng hoàng, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn thể giúp con.” Thẩm Vũ chậm rãi dậy, xuống cạnh giường, cầm lá thư, đơn giản lướt qua. Nội dung chủ yếu là ít chuyện vặt vãnh, nhưng trong từng câu chữ đều lộ sự lo lắng và quan tâm.
Nguyên sườn phi ngẩng đầu, con chăm chú, chống đôi mắt sáng ngời của Thẩm Vũ, nhẹ nhàng thở dài một . Không ai hiểu con hơn , Thẩm Vũ động tâm, tự nhiên ly khai Hứa gia – phủ Quốc Cữu nhà cao cửa rộng .
“A Vũ, con hiểu rõ, một khi con đường , lúc con tiến cung sẽ trở thành cái đích nhắm đến!” Nguyên sườn phi đưa tay chỉnh tóc trán Thẩm Vũ, giọng vô cùng ôn nhu.
Thẩm Vũ thẳng mắt bà, kiên định gật đầu.
Hai con thương lượng thêm một lúc, thẳng đến lúc xong lá thư gửi tới Hứa gia. Đến lúc Thẩm Vũ ngoài, tới giờ dùng cơm. Nàng vội vàng trở về sân của xiêm y, đến nhà chính dùng cơm trưa với Vương phi.
Còn cách nhà chính một đoạn, liền thấy Thẩm Vận qua một chỗ, hiển nhiên đang sốt ruột chờ đợi.
“Tứ tỷ tỷ, giờ tỷ mới đến? Gần đây tỷ luôn phạm sai lầm, may mà bao che!” Thẩm Vận thấy bóng dáng nàng, vội vàng vọt tới, một phen giữ chặt cánh tay nàng, vẻ mặt mang vài phần bất mãn.
Thẩm Vũ tự đuối lý, vội vàng thấp giọng xin tha: “Muội , bỏ qua cho một !”
Hai tỷ dám trì hoãn thêm, vội vàng bước nhanh nhà chính. Quả nhiên, Thảm vương phi ghế chủ vị, Lục cô nương Thẩm Linh đến từ lâu, nhu thuận một bên, hiển nhiên đang đợi hai .
“Vương phi, chúng con đến chậm, kính xin trách phạt!” Thẩm Vũ nhỏ nhẹ cất lời nhận sai, cả hai cúi hành lễ.