Nhất Chi Độc Tú - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-01-08 12:52:39
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tề Ngọc chợt lóe, vẻ mặt lộ vài phần kinh ngạc, hiển nhiên nghĩ tới ở địa vị cao như Thụy Phi, mà chết. Trước khi bọn họ , Thụ Phi với cái miệng bá đạo lợi hại vẫn còn sinh long hoạt hổ mà đánh với khác.
Thẩm Vũ cũng lộ vài phần kinh ngạc, nay nàng hề nghĩ tới, Thụy Phi ngâm tẩm trong hậu cung nhiều năm, mà cũng sẽ biến mất như ? Hơn nữa, lúc bên Thái hậu truyền tin tức đến cũng rõ ràng, chỉ thúc giục Hoàng thượng nhanh chóng hồi cung, rõ ràng trong còn ẩn tình.
“Trước tiên gọi thái y tới đây.” Tề Ngọc nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, phất phất tay, tống cổ tiểu nội giám bên cạnh xuống tìm Thái y.
Sau khi Lý Hoài Ân bẩm báo tin tức xong, thấy Hoàng thượng phản ứng quá lớn, cũng trở nên bình tĩnh theo. Hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi lùi một bên.
“A Vũ, đến lượt nàng cờ !” Ánh mắt của Tề Ngọc một nữa rơi bàn cờ, nhỏ giọng với nàng.
Thẩm Vũ phục hồi tinh thần, hạ quân cờ cầm ở trong tay xuống bàn cờ, hai tiếp tục c.h.é.m giết.
Rất nhanh thái y tới đây, chẳng qua Hoàng thượng và Xu Tu nghi đang chơi cờ, cũng dám quấy rầy, chỉ khoanh tay một bên.
“Chà chà, tài chơi cờ của ái tần quả nhiên cao siêu, trẫm cũng cố sức để đối phó. Vậy bàn hòa !” Hoàng thượng cầm lấy mấy quân cờ bên của ném xuống bàn cờ, gương mặt lộ vài phần tán thưởng.
Mày của Thẩm Vũ nhíu một chút, mới nàng phân tâm thành thế thua nhưng ngờ Hoàng thượng nguyện ý hòa cờ, dáng vẻ của thì tâm cũng ở đây.
“Trẫm hỏi ngươi, dựa vết thương chân của Xu Tu nghi, bây giờ thể về kinh đô ?” Tề Ngọc cầm chung lên khẽ nhấp một ngụm, lạnh giọng dò hỏi Thái y.
Vị Thái y vội vàng bước về phía một bước, chậm rãi khom hành lễ, nhỏ giọng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, vết thương chân Xu Tu nghi xuất hiện tình trạng phát ngứa, chứng tỏ vết thương đang chậm rãi khép . mà suy cho cùng thì miệng vết thương sâu, vẫn là nên xóc nảy quá mức, cho nên xe ngựa tương đối định mới . Nếu lộ trình mấy ngày thì trở ngại gì!”
Đối với câu trả lời của , Tề Ngọc từ từ gật gật đầu, hiển nhiên vô cùng lòng.
“Được, nếu lên đường thì trẫm sẽ sắp xếp ngươi ở một chiếc xe phía trẫm và Xu Tu nghi, đến lúc đó nếu vấn đề gì thì thể gọi tới bất cứ lúc nào.” Hoàng thượng vỗ bàn quyết định, khi dặn dò Thái y xong liền phất phất tay để lui .
“Lý Hoài Ân, để cho chuẩn đồ, sáng sớm mai xuất phát!” Tề Ngọc gọi Lý Hoài Ân đến mặt, quyết định thời gian hồi cung.
Ngay lúc khi tin tức truyền , đều trở nên bận rộn. Vốn dĩ còn vài ngày nữa mới là ngày về, bỗng nhiên đột ngột đổi khiến ít đều vội vội vàng vàng thu thập hành lý. Lạc Dương là một địa phương giàu , đường phố cực kỳ náo nhiệt, cho nên hành lý của ít đều tăng thêm gấp đôi, thu dọn trong thời gian ngắn thật sự chút khó khăn.
Minh Âm và Minh Tâm cũng mang theo mấy tiểu cung nữ thu dọn đồ dùng suốt đêm. Cũng may chân của Thẩm Vũ thương nên gần như ngắm phong cảnh gì, càng ngoài dạo phố, cho nên hành lý cũng tăng thêm gì, chỉ dựa theo đó thu dọn là .
Hoàng thượng và Thẩm Vũ ở một cái giường, hai đều thẳng, chỉ cách cái chăn gấm, ở giữa còn chừa một trống nhỏ.
Đèn tắt, Thẩm Vũ ngủ , hai mắt nàng mở to lên đỉnh màn, nét mặt thẫn thờ. Kiếp Thụy Phi c.h.ế.t như thế nào nàng còn nhớ rõ, chỉ hy vọng đời đừng c.h.ế.t rõ ràng là .
DTV
“Aiz ——” Thẩm Vũ thở dài một , lẽ là nhớ tới cái c.h.ế.t kiếp của bản , đáy lòng chút phiền muộn.
“Than thở cái gì, may mắn.” Nam nhân bên cạnh lập tức mở miệng, giọng ép xuống trầm thấp, nhưng bởi vì hai ngủ chung nên cứ như là ở bên tai nhỏ giọng nỉ non , mang theo vài phần từ tính.
Thẩm Vũ bật , đầu tiên thở dài cũng may mắn. Nàng vươn cánh tay ngoài chăn gấm, cẩn thận mà trở , sườn mặt Hoàng thượng trong bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi chiếu , chỉ thể thấy lờ mờ hình dáng sườn mặt của .
“Thụy tỷ tỷ , Hoàng thượng luyến tiếc ?” Thẩm Vũ dùng tay vuốt cằm, bỗng nhiên mở miệng hỏi, trong giọng mang theo vài phần tò mò.
Kỳ thật lời khỏi miệng thì nàng chút hối hận. Mới hỏi đến chuyện , gần như là xuất phát từ bản năng của bản , giống như cách nào khống chế . Chỉ là đáy lòng vô cùng thôi, lẽ thông qua cái c.h.ế.t của Thụy Phi, thể đoán khi nàng c.h.ế.t ở đời , tâm tình của Hoàng thượng như thế nào.
“Không, cho tới bây giờ, đời chỉ lúc mẫu phi của trẫm trẫm mới vô cùng luyến tiếc.” Có lẽ do trời đêm tối tăm, ánh trăng chiếu lên quá nhu hòa, nên khiến cho hề phòng , lời tận đáy lòng với Thẩm Vũ.
Lúc những lời hề do dự, rõ ràng hề một chút luyến tiếc và lưu luyến nào với Thụy Phi. Ánh mắt Thẩm Vũ chợt tối , n.g.ự.c chợt lạnh, rõ ràng với bản đừng nên chờ mong, kiềm mà mang hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-chi-doc-tu/chuong-134.html.]
Dù hai cũng sống bên nhiều năm như , cho dù là con vật thì cũng sinh chút tình cảm.
“Hoàng thượng ấn tượng sâu nhất với Thụy Phi là ở điểm nào?” Bởi vì biểu hiện mới của Hoàng thượng, lá gan Thẩm Vũ cũng lớn hơn, bắt đầu lấy hết những vấn đề tò mò trong lòng .
Tề Ngọc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, đó bất đắc dĩ lắc đầu : “Ấn tượng sâu nhất đối với Thụy Phi chính là trẫm thích nàng , trẫm thích nữ nhân ồn ào.”
Thẩm Vũ sửng sốt một chút, khỏi trợn mắt. Hoàng thượng một tâm địa đúc bằng sắt thép, đao thương bất nhập, cho dù tin Thụy Phi chết, nhưng lúc mở miệng hề một câu khen ngợi nào.
“Nếu tìm một điểm ở nàng , thì trẫm tìm một điểm thích, đó chính là một nếu lý do thì sẽ buông tha ai! Ít nhất sẽ tùy tiện ám hại yếu thế, chẳng qua hiện tại từ việc nàng cho thấy, ưu điểm duy nhất cũng sẽ gặp kết cục biến mất.” Tề Ngọc mở miệng nữa, nhưng lời vẫn dễ , cả giống như là gai dài .
Thẩm Vũ giận dỗi dường như định trở , dùng sức mạnh quá nhưng trực tiếp động tới phần cổ chân. Vì thế nàng lập tức hít một , thể cứng ngắc dám lộn xộn.
“Nhanh ngủ sớm . Lấy nhiều thứ nhảm như chứ!” Hiển nhiên Hoàng thượng nhận thấy nàng chỗ đúng, một cánh tay vươn tới đặt ở eo của nàng, từ từ xoay nàng , hai mặt đối mặt.
Cánh tay nam nhân đặt ở eo nàng, vẫn luôn lấy xuống. Thẩm Vũ nhắm đôi mắt , chuẩn giấc ngủ.
Vào sáng sớm hôm , đoàn xe chuẩn , trực tiếp xuất phát. Thẩm Vũ Hoàng thượng lệnh cưỡng chế chỉ thể giường, đó lót vài tầng thảm, vô cùng mềm mại. cũng vì mà nàng đổ đầy mồ hôi, Thẩm Vũ chút vui, tâm trạng bực bội. Hiếm khi mới thể bộc lộ chút tính khó chịu, thèm để ý tới Hoàng thượng.
Tề Ngọc cũng nàng khó chịu, cũng cho đưa băng tiến , nhưng đặt xa chút, tránh cho thật sự đông lạnh nàng. Chẳng qua băng thật sự tan nhanh, gì thể kiên trì lâu, đến cuối cùng, Thẩm Vũ lăn lộn mãi mới ngủ thì xem như từ bỏ.
Mỗi ngày thái y đều truyền triệu vài , bên cạnh mang theo hòm thuốc và cung nữ Tư dược ti, tùy thời kiểm tra miệng vết thương ở cổ chân Thẩm Vũ khôi phục đến mức nào .
Đi theo phía thái y, lúc chính là Vân Khê. Nàng thấy Thẩm Vũ, nhiều mở miệng đáp lời, nhưng Hoàng thượng cứ giữ ở bên cạnh, thể tìm cơ hội.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Vũ đều ít chuyện cùng với nàng, chỉ ngẫu nhiên chỗ nào cần chú ý, nàng mới dò hỏi Vân Khê.
Thẩm Vũ đối với Vân Khê, tuy rằng là một bộ dáng hờ hững nhưng kỳ thực lực chú ý của nàng vẫn luôn đặt Vân Khê. Lúc nàng ngầm quan sát Vân Khê, mỗi khi Hoàng thượng về phía bên , Vân Khê đều sẽ theo bản năng mà cúi thấp đầu một chút hoặc xoay mặt , Hoàng thượng.
Bề ngoài thoạt như là hành động vô tình, nhưng nhiều kích thích sự hoài nghi của Thẩm Vũ. Vì kiểm chứng suy đoán của nàng, nàng thường xuyên đột nhiên mở miệng gọi Hoàng thượng. Vân Khê vẫn luôn chuyên chú đổi thuốc cho Thẩm Vũ, mỗi đều xoay đầu , còn nhiều bởi vì quá đột ngột, tay run lên đụng miệng vết thương của Thẩm Vũ.
Cũng may hiện giờ Thẩm Vũ thể nhịn , nàng cắn chặt răng nhịn , đáy lòng âm thầm khinh bỉ chính . Muốn thăm dò Vân Khê mà để bản chịu tội.
Xe ngựa mấy ngày, bởi vì chân của Thẩm Vũ tiện, mỗi tới dịch quán Hoàng thượng đều hạ lệnh nghỉ ngơi. Đêm nay thể đến kinh đô, thái y mang theo Vân Khê mới xuống xe ngựa, Hoàng thượng liền chằm chằm Thẩm Vũ, mặt mang theo biểu cảm như .
Ánh mắt Thẩm Vũ còn mãi đuổi theo bóng dáng Vân Khê, ngay lúc nàng lấy tinh thần, vặn Hoàng thượng bắt .
“Bắt đầu từ khi nào, ái tần cảm thấy hứng thú đối với một tiểu cung nữ như thế? So với thời gian chú ý đến trẫm còn lâu hơn, chỉ cần nàng tới, trẫm dường như tồn tại , ngay cả ánh mắt ái tần cũng luyến tiếc cho trẫm!” Giọng điệu của Tề Ngọc nâng cao lên, lời vô cùng trêu chọc, chằm chằm nàng chớp mắt, dường như bức nàng đáp án .
Mày của Thẩm Vũ nhăn , trong lòng nàng thầm trách bản cẩn thận, nhưng cũng thể chậm trễ, cũng chỉ thể nghĩ biện pháp ứng đối.
“Tần cảm thấy tiểu cung nữ chút kỳ quái.” Thẩm Vũ tự hỏi một lát, mới nhẹ nhàng lên tiếng, gương mặt rối rắm.
Tề Ngọc nàng như thế, khỏi khẽ tiếng, cầm lấy ấm bàn tự rót một ly , đưa tầm tay của Thẩm Vũ.
“Nói cho trẫm , kỳ quái chỗ nào?” Tề Ngọc thấy tinh thần của nàng khá hơn, đáy lòng liền tâm tư trêu cợt nàng. Bây giờ nàng tình nguyện , tất nhiên cũng tình nguyện .
“Kỳ thật tần ghen ghét, đối với sự xuất hiện của Hoàng thượng, tiểu cung nữ vô cùng mẫn cảm đấy! Bất luận là Hoàng thượng cái gì, cái gì, phàm là một chút ý định tới gần nàng , thì nàng sẽ lập tức tránh né. Có nếu thích một mới thể để ý tới đó. Tiểu cung nữ để ý như thế, tần nghĩ trong hậu cung thêm một vị !” Thẩm Vũ nửa thật nửa giả mở miệng vui đùa, nhẹ nhàng , trong lòng càng thêm ưu sầu.
Rốt cuộc là Vân Khê mục đích gì? Vốn dĩ chỉ nghĩ phái đến mặt để giám thị, bây giờ , dường như Vân Khê càng để ý Hoàng thượng hơn. Chẳng lẽ thông qua nàng mà tiếp xúc với Hoàng thượng?