Nhất Chi Độc Tú - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-01-07 12:19:00
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến thời gian dùng bữa tối, Thẩm Vũ khó khăn lắm mới mở mắt , dường như là Minh Tâm và Minh Ngữ bưng chén đến bón từng miếng miệng nàng.
Sang ngày thứ hai, lúc bắt đầu thì Thẩm Vũ Tề Ngọc kéo lên chiếc xe ngựa đầu, ngay cả mặt của khác nàng cũng thấy. Ngồi trong xe ngựa nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong hai ngày ở dịch quán, ngoại trừ lúc mới đến nàng ở trong phòng một vòng thì hai buổi tối nàng đều ở trong phòng của Hoàng thượng.
Minh Tâm và Minh Âm theo xe ngựa cũng đang khổ thể tả. Hai nàng khó khăn lắm mới thu dọn đồ xong xuôi nhưng Thẩm Vũ từng liếc qua, đến sáng sớm bọn họ thu dọn như cũ. Minh Âm than vãn bao nhiêu lời, lạc thú duy nhất hiện tại của nàng chính là dáng vẻ sợ sệt khi cưỡi ngựa của Lý Tổng quản!
Lý Hoài Ân hề để ý đến ánh mắt khác thường của bốn phía đang , căn bản là do rảnh để bận tâm vì bộ lực chú ý đều tập trung xuống hạ . Lúc ngựa di chuyển, bộ sống lưng đều vận động, tuy rằng cách một cái yên ngựa nhưng Lý Hoài Ân vẫn thể cảm giác .
Ngựa di chuyển, cũng di chuyển theo, cuối cùng liền biến thành cả như động kinh, vặn vẹo ngừng. Còn con ngựa cảm giác sự bất an của nên cũng bực bội theo, chắc cũng sắp bạo phát luôn .
Trong xe ngựa, Thẩm Vũ vẫn giường, trong tay cầm một cuốn sách do Hoàng thượng cứng rắn nhét , vẫn là cuốn "Hai trăm câu đồng d.a.o dân gian" như ngày . Sự bất lực hiện rõ khuôn mặt nàng nhưng trong miệng vẫn ngừng ngâm nga đồng dao.
"Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên..." Khúc hát cổ vang vọng trong xe, Tề Ngọc gối đầu đùi nàng đang mơ màng buồn ngủ.
Xe ngựa bao nhiêu ngày thì Thẩm Vũ cũng hát bấy nhiêu ngày khúc "Đưa tiễn", Hoàng thượng tựa như thích khúc , hề ngại phiền mà kêu Thẩm Vũ hát hết đến khác. Dọc đường dừng ở một dịch quán nữa mới đến hành cung Lạc Dương.
Bôn ba suốt mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến một nơi hợp quy tắc, đều âm thầm thở một .
Trong năm vị phi tần theo , phân vị của Lệ Phi là cao nhất cho nên nơi ở của nàng cũng gần Hoàng thượng nhất. Phân vị của Thẩm Vũ cao thứ hai nên vị trí cũng tệ, cách đó xa một cái hồ sen, như thật chút mát mẻ.
Hôm đó khi đến hành cung, đều vội vàng sắp xếp hành lý nên tựa như việc gì. hậu cung thiếu Hoàng thượng hề an bình như bên , đấu đến kịch liệt.
Ngày thứ hai khi Hoàng thượng rời , Thụy Phi liền xông đến Thính Phong các, Thôi Cẩn vẫn còn trong tình trạng bất , nửa tỉnh nửa mê mà ngủ mê mệt. Lúc Thụy Phi đến, khéo là lúc Thôi Cẩn tỉnh , đang tựa đầu giường uống canh bổ do Ngự Thiện phòng dâng lên.
Cung nữ còn kịp tiến bẩm báo thì Thụy Phi dẫn theo một đoàn cung nhân dài dằng dặc xông . Nàng liếc mắt một cái liền thấy Thôi Cẩn đang uống canh, sắc mặt Thôi Cẩn vô cùng tái nhợt, rõ ràng là do mất m.á.u quá nhiều. Chỉ là khi thấy Thụy Phi, hai mắt nàng vốn vô thần lập tức hồi phục .
Nàng đột nhiên đẩy cung nữ đang bên cạnh , nhào về phía Thụy Phi đang , tựa như xuống giường. Đáng tiếc hiện tại nàng một đầy bệnh, chỉ động tác như bắt đầu lên cơn ho, dọa .
Thụy Phi nhẹ nhàng sửa búi tóc, mặt lộ một ý lạnh, cổ nàng quấn vài vòng khăn gấm. Hôm đó khi ngự y khám xong liền với Thụy Phi là thể sẽ để sẹo kê một phương thuốc giảm sưng, cho thành phấn nước để thoa lên cổ mỗi ngày.
Quả nhiên như lời Thái y , sang ngày hôm cổ Thụy Phi vô cùng đau đớn, giọng cũng khàn, gần như là thốt lên lời. Mười vết dấu tay cổ càng thêm rõ ràng, đủ thấy lúc Thôi Cẩn nhất định là dùng lực, thật sự là đẩy nàng chỗ chết.
Sau khi Hoàng thượng xuất cung, Thụy Phi tĩnh dưỡng khỏe lên một chút liền xông tới đây. Nàng hiểu vì Thôi Cẩn đánh, còn là đánh gần c.h.ế.t mới thôi, nào đạo lý báo thù chứ.
"Ây cha, Tuệ tinh thần như , xem lời thái y cũng thể tin nha! Không bi thương quá độ dẫn đến bệnh suyễn, cần tĩnh dưỡng một thời gian mới ư. bây giờ sinh long hoạt hổ như !" Thụy Phi nâng cao giọng, mặt lộ vẻ xem thường, giọng cũng đầy trào phúng.
Lúc nàng Thôi Cẩn suyễn, trong lòng còn thoải mái suốt mấy ngày, đây là báo ứng! Bệnh suyễn , khó chữa khỏi. Vừa nghĩ đến việc về , mỗi đến mùa đông nhất định Thôi Cẩn sẽ chịu tội, Thụy Phi càng thêm đắc ý.
Thôi Cẩn giường, từ từ bình cảm xúc của bản , vốn đang ho dữ dội giờ cũng lên ít. Nghe thấy Thụy Phi như , nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận, nhưng mặt lộ vài phần ý , kết hợp dữ tợn, vô cùng quỷ dị.
Thụy Phi nàng như thì trong lòng run rẩy, giống như mặt nàng đang một con rắn độc, nó còn ngừng thè cái lưỡi kinh tởm phun độc "khè khè" về phía nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-chi-doc-tu/chuong-119.html.]
"Ngươi thể chờ đến lúc khỏe lên ư? Ngươi sống lâu đến như !" Đôi tay Thôi Cẩn nắm chặt chăn nệm bên cạnh, ý mặt cũng dần biến mất, đó là phẫn hận vô cùng.
"Tiện nhân, ngươi gì hả!" Thụy Phi Thôi Cẩn cho tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, đột nhiên xông về phía , đôi tay nàng cũng cũng đang trong tư thế tấn công.
Thôi Cẩn xong lời thì mấy cung nữ phía Thụy Phi chuẩn sẵn sàng, Thụy Phi động đậy liền tiến lên ngăn cản. Nhìn dáng vẻ của Tuệ Tần như ai cũng sẽ động thủ, nhưng Thụy Phi là nổi tiếng nặng nhẹ, nếu mà kích động lên g.i.ế.c c.h.ế.t Tuệ Tần, thì trong phòng đều yên.
"Ta gì , ngươi sẽ c.h.ế.t sớm đó!" Thôi Cẩn vẫn nhường nhịn, hai mắt sớm đỏ lên vì tức giận, sắc mặt cũng tái nhợt , đôi môi hề một tia huyết sắc nào. Dáng vẻ điên cuồng lúc khác lệ quỷ là bao.
Thụy Phi cung nữ phía giữ nên cũng cố sức xông lên phía . Nàng chỉ vững , vốn đang bừng bừng lửa giận cũng dần bình tĩnh xuống. Dù ở hậu cung Thụy Phi cũng nổi danh là chèn ép và sửa trị khác, hiện tại đầu óc nàng tỉnh táo nên cũng đối sách với những lời công kích mà Thôi Cẩn .
Chỉ thấy Thụy Phi nhẹ nhàng tách khỏi tay cung nữ, vén tóc mai rối loạn tai, vẻ oán hận và tức giận mặt cũng biến mất sạch sẽ, nàng hất cằm lên, to thành tiếng.
"Tuệ , thật đùa. Bổn cung lăn lộn nhiều năm trong hậu cung vẫn đang sống , thể chỉ trong một sớm một chiều xong đời. Bổn cung sẽ giống như tỷ tỷ đoản mệnh của , liếc qua một cái thì là một kẻ ngu xuẩn. Tuy rằng bổn cung hề tay với Thôi Tú, cũng rốt cuộc là hiểu lầm gì mà tìm bổn cung báo thù, nhưng bổn cung với một câu, cái c.h.ế.t của Thôi Tú là điều mà ít trong hậu cung mong chờ đấy! Nàng c.h.ế.t mới chứng minh hậu cung hề đổi, kẻ ngu xuẩn xứng tồn tại ở nơi , tránh bẩn mắt khác!" Từng câu từng câu trào phúng của Thụy Phi cứ lượt tuôn .
DTV
Mỗi một câu cứ như một mũi chủy thủ sắc nhọn hung hăng rạch thể Thôi Cẩn. Cái c.h.ế.t của Thôi Tú vẫn luôn mắc trong lòng nàng, nàng vẫn luôn mang theo vài phần tự trách. Nếu lúc nàng kiên trì thêm chút nữa, sống c.h.ế.t cũng để Thôi Tú dọn ngoài thì lẽ Thôi Tú vẫn còn sống.
Hiện tại Thụy Phi Thôi Tú như càng khiến cho miệng vết thương ở đáy lòng Thôi Cẩn rách lớn hơn. Cảm xúc của nàng càng mãnh liệt hơn, cả thể từ trong ngoài tựa hồ đều mang đau đớn. Nàng hé miệng, mở miệng chuyện ngờ lập tức phun một ngụm m.á.u tươi.
Toàn bộ trong phòng đều ngây , thấy vết m.á.u chăn gấm ai nấy cũng lạnh cả . Rõ ràng là Thôi Cẩn những lời của Thụy Phi kích thích đến hỏa khí công tâm nên mới hộc m.á.u như .
Thụy Phi lấy phản ứng, đột nhiên vươn tay chỉ về phía Thôi Cẩn bắt đầu điên cuồng.
"Ha ha, Tuệ , bổn cung thấy hộc m.á.u thật sự là vui sướng trong lòng. Mấy câu , vẫn là nên giữ cho bản , nên sống lâu thêm mấy ngày để bổn cung còn từ từ tra tấn nữa!" Thụy Phi lạnh giọng cảnh cáo Thôi Cẩn, nàng đến mức cả run rẩy, giống như gặp một chuyện vô cùng vui mừng .
Thôi Tú đẩy cung nữ đang chắn mặt , giơ tay lên lau vết m.á.u miệng, đó nâng mặt lên Thụy Phi đang điên cuồng , trong lòng hận đến tận cùng. Nàng đảo mắt một vòng liền thấy một chiếc bát sứ Thanh Hoa để ở bên cạnh, bên trong vẫn còn hơn một nửa bát tổ yến. Nàng lập tức cầm cái bát ném về hướng Thụy Phi.
Thuy Phi đang đến quên trời đất nên chú ý đến cái bát đang bay tới, đến khi nàng thấy thì chậm. Cái bát đó liền trực tiếp rơi trúng đùi, tổ yến cũng theo đó mà dính đầy lên váy lụa.
Tiếng bén nhọn đột nhiên im bặt, Thụy Phi cúi xuống lấy tay che chỗ ném , thể thừa nhận đúng là đau c.h.ế.t . Nàng xông lên vật lộn một trận với Thôi Cẩn, nhưng đại cung nữ phía ngừng khuyên nhủ, nhân tiện còn lôi Thái hậu và Trang Phi thì nàng mới bình tĩnh .
Thái hậu quản lý chuyện trong hậu cung, nàng và Trang Phi là cùng phụ giúp, nếu hiện tại nàng phạm sai lầm gì thì nhất định Thái hậu và Trang Phi sẽ liên thủ với , chừng còn thể chịu phạt.
Thụy Phi suy nghĩ một lát, đó liền lạnh lùng liếc Thôi Cẩn một cái vịn tay cung nữ, khập khiễng rời .
Thôi Cẩn ở giường, trong lòng vô cùng phiền muộn. Những lời của Thụy Phi cứ như ma chú lởn vởn trong đầu nàng. Nàng càng nghĩ càng bực và tức giận, n.g.ự.c đau đớn phun nửa ngụm m.á.u nữa. Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh sợ đến mức hô một tiếng, vội vàng phái một tiểu cung nữ mời thái y.
Hiện tại Thụy Phi và Thôi Cẩn đang đối đầu, trong hai ai chiếm chỗ nào, một ném đồ, chân lắc nhắc rời khỏi Thính Phong các, dọc theo đường chỉ trỏ, một thì tức đến hộc máu, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Hai đều âm thầm hạ quyết tâm, nhất định đối phương c.h.ế.t mới thôi!
Thụy Phi gây động tĩnh lớn như ở Thính Phong các, chỉ đến bữa tối tới tai Thái hậu và Trang Phi. Hai đều chỉ qua tình huống đại khái và cũng ý định nhúng tay chuyện .
Sau khi thái y Thính Phong các bắt mạch xong, tin tức thể Tuệ Tần càng sa sút truyền khắp hậu cung. Trang Phi liền phái đưa nhiều đồ bổ sang, ít trong hậu cung cũng theo, rộn ràng tỏ vẻ cũng quan tâm.