Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-02 16:37:31
Lượt xem: 3,853
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đến chiều tối, bệnh nhân trong y quán chỉ còn lác đác vài , các tiểu đồng cũng thu dọn dược liệu xong.
Không lâu , Lâm nhị gia tiễn vị bệnh nhân cuối cùng, vội vàng uống một ngụm đặc. Nước đúng là tỉnh táo đầu óc, nhưng lúc thời tiết dần nóng lên thì trở thành một phiền não nhỏ.
Lâm nhị gia nóng đến toát mồ hôi, nghĩ thầm khi về phủ bảo Khương thị may cho một bộ y phục mỏng.
Sau đó, mặt ông liền xuất hiện một đĩa đào đen ngọt lạnh lẽo, màu đỏ sẫm trông vô cùng hấp dẫn.
"Nhị cữu cữu, bán hàng rong bán đào nhà trồng, con mua một ít, dùng nước giếng ướp lạnh, mau nếm thử , ngọt đấy ạ." Dư Yểu thấy đào ngon nên mua hết bộ của , chia cho các tiểu đồng một ít, còn vẫn còn một gánh lớn.
Lâm nhị gia dùng nước giếng ướp lạnh, vội vàng cầm hai quả bỏ miệng, lòng gật đầu quả thật ngọt.
"Nhị cữu cữu, con mua nhiều quá, mang một nửa về , ngoại tổ mẫu, cữu mẫu và biểu tỷ Tế Tân chắc chắn cũng thích ăn." Dư Yểu hiểu chuyện, đào đều xếp gọn gàng trong một cái giỏ, dễ mang về.
Lâm nhị gia ăn thêm hai quả nữa, đáp ứng, lúc ông mới nhận thêm một đứa cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện ở y quán là một chuyện .
"Nhị cữu cữu, ngày mai con còn thể đến nữa ạ?" Anh đào tặng, hiếu tâm cũng bày tỏ, Dư Yểu ngập ngừng ông, lộ mục đích thực sự.
"Nhị cữu cữu cũng sắt đá, ngăn cản con học y, con đến thì cứ đến. Chỉ là, Yểu Nương, ngày mai con nhất nên đội nón che mặt, nếu phơi nắng phơi mưa, bao lâu nữa, mặt con sẽ cháy nắng. Còn nữa, con giống mẫu con, quá thích ăn đồ ngọt, sợ sâu răng ?" Lâm nhị gia lắc đầu, bảo Dư Yểu khi về nhà nhớ súc miệng cho sạch sẽ.
Dư Yểu vui vẻ, gật đầu lia lịa đồng ý, khi cáo biệt nhị cữu cữu, liền vui vẻ bước khỏi cửa y quán.
Nàng và Lục Chi mỗi xách một giỏ đào căng mọng, quả nào quả nấy đều to tròn đỏ mọng, định mang về phủ cho Đới bà bà và các hộ vệ cùng nếm thử.
Trước khi ngoài, Dư Yểu dặn dò hộ vệ Đại Ngưu, giờ Dậu thì đánh xe ngựa đến y quán đón nàng. Bây giờ quá giờ Dậu một chút, nàng ở cửa y quán ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng xe ngựa.
Tuy nhiên, Dư Yểu đúng là thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía y quán, nhưng chiếc xe quen thuộc của nàng.
Chỉ riêng hai chiếc đèn đồng hình con công đặt ở càng xe cũng thứ mà thường thể sở hữu.
Dư Yểu và Lục Chi đều tưởng là thế gia quyền quý trong kinh thành ngang qua, còn thận trọng lùi một bước nhường đường.
Thế nhưng, xe ngựa chậm rãi dừng bên cạnh Dư Yểu, cửa xe cũng theo đó mở .
Thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu , nam tử đang lười biếng dựa thành xe chằm chằm giỏ nàng đang xách, bên trong đựng đầy đào.
"Chậm chạp, còn xuống xe mời nàng lên ?" Tiêu Diễm khẽ nhướng đuôi mắt, chút bất mãn với vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng.
(Chanh: Trong 1 khoảnh khắc nào đó, tui ước nam9 kh hoàng đế, huhu chồng đến đón vợ về, thường dân hông, đừng ngược nhỏ ngốc nu9 nhà tui.)
Hắn vươn một bàn tay với các khớp xương rõ ràng ngoài cửa xe ngựa, khi Dư Yểu kịp phản ứng, dễ dàng kéo nàng lên.
Lúc Lâm nhị gia rời khỏi y quán vặn thấy cửa xe ngựa đóng , ông hít một thật sâu, tim đập thình thịch.
ngay đó, ông thấy Lục Chi leo lên càng xe, rõ ràng là quen với đánh xe, nghi ngờ trong lòng nhanh chóng tan biến.
Lâm nhị gia thầm nghĩ, cháu gái thiếu bạc, ngày thường cũng chỗ nào tiêu tiền, một chiếc xe ngựa sang trọng như cũng là chuyện bình thường.
Y quán nhà họ Lâm cách nhà xa, ông cũng xe ngựa, xách theo một giỏ đào cùng một hầu, thong thả về phía phủ Lâm gia.
Trong xe ngựa, Dư Yểu xuống mới từ từ nhận lý do Tiêu Diễm xuất hiện ở cửa y quán.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lang quân, đây là đón nàng về phủ ? Giống như nàng tiễn lang quân lên triều .
“Lang quân, đến đón về nhà ?” Trong lòng Dư Yểu ngọt như rót mật, đến mức hai mắt cong cong, lâu ai quan tâm đến nàng như .
Nàng đặt giỏ đào xuống, ngước mắt đầy mong đợi.
“Ừ, đối xử với nàng như , tiểu khả ái, nàng định cảm tạ thế nào?” Tiêu Diễm chăm chú khuôn mặt nàng, thở dài một tiếng hỏi.
Như thể quan tâm đến nàng lắm .
sự thật là, thể rời xa nàng bây giờ là , rời khỏi Dư phủ tham lam nhớ nhung thở nàng, đôi mắt đen láy theo bản năng tìm kiếm bóng dáng nàng, thấy bất kỳ ai khác.
Không tìm thấy nàng, trở nên vô cùng bực bội, chỉ khi cố ý dùng thức ăn thừa lạnh lẽo nhục nhà họ Chử mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì , khi lên triều, qua loa hỏi han vài việc, Tiêu Diễm liền rời khỏi hoàng cung.
Trên đường đến y quán nhà họ Lâm, thậm chí còn bắt đầu bất mãn vì thái độ của tiểu khả ái sáng nay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến việc nàng tiễn lên triều mà hề lộ một chút biểu cảm lưu luyến!
“Lang quân, đào rửa sạch , ngọt, ăn ?” Hắn nàng tự cảm tạ, Dư Yểu liền chọn một quả đào to nhất, đỏ nhất, cẩn thận bỏ hạt, đưa đến bên môi .
Tiêu Diễm thờ ơ cắn quả đào, nước ép chảy , đôi mắt đen sâu thẳm đáng sợ ngừng chằm chằm đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Một quả đào, còn lâu mới đủ.
“Hôm nay lên triều tuy cũng phiền, nhưng g.i.ế.c .” Hắn đột nhiên một câu chẳng , nhưng Dư Yểu nhanh chóng hiểu ý .
Chính vì những lời nàng với sáng nay, , nên mới tay lấy mạng khác.
Nghe , lòng Dư Yểu cảm động trướng đầy, nhịn mà nhỏ giọng một câu mà nàng cảm thấy vô cùng hổ: “Lang quân cảm ơn thế nào cũng .”
Lời của nàng như ngọn lửa châm bóng tối, tư thế vốn lười biếng của Tiêu Diễm lập tức đổi.
Hắn đột nhiên thẳng dậy, áp sát , nắm lấy cổ tay nàng.
Dư Yểu cứ tưởng cắn , run rẩy ngẩng đầu lên, giống như nữ thần mang lòng trắc ẩn dâng hiến .
Rất , cảm động, cũng đáng thương.
Tiêu Diễm bỗng nhiên bật , tiếng êm tai lộng lẫy, mang theo vài phần trêu chọc: “Tiểu khả ái, nàng thật ngoan, ngoan đến mức cũng nỡ xuống miệng.”
Hắn thì thầm những lời mập mờ, nhưng hành động trái ngược với lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-66.html.]
Những quả đào to đỏ đến mức đen tím những ngón tay thon dài lạnh lẽo của bóp nát, mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Dư Yểu chút xót xa cho những quả đào nhưng lên tiếng, thôi, nàng thấy lang quân vui là .
Chỉ là, tiếng thở dài thoát khỏi tai , nheo mắt , đưa ngón tay dính đầy nước ép ngọt ngào về phía nàng.
“Ngoan, l.i.ế.m sạch những thứ .” Tiêu Diễm tủm tỉm lệnh.
…
Dư Yểu chân tay bủn rủn bước xuống xe ngựa, đầu cúi gằm xuống ngực, dám thẳng những quả đào mùa hè thơm ngon nữa.
Nàng vội vàng trở về phòng, thắp liền hai nén hương an thần mới bình tĩnh .
Thế mà tâm trạng của kẻ gây tội hình như , hào hứng miêu tả cho thiếu nữ về việc một gia đình ngu ngốc suýt món ăn sai đưa đến dọa chết.
“Đầu độc nhàm chán như , thể dùng bọn họ? Đương nhiên là nâng bọn họ lên thật cao, đột nhiên ném xuống cho bọn họ tan xương nát thịt, như mới thú vị.” Ánh mắt Tiêu Diễm trở nên kỳ quái, quyết định tiếp theo sẽ lời khuyên của các đại thần, một minh quân nhân từ.
Minh quân chiêu mộ hiền tài, cũng như .
“Lang quân, chỉ cần g.i.ế.c là .” Dư Yểu hiểu nhưng ảnh hưởng đến việc nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe , Tiêu Diễm liếc nàng, đột nhiên hỏi một câu: “Vì g.i.ế.c ?”
“Bởi vì, khi chúng thành , lang quân sẽ còn là một nữa.” Dư Yểu vẻ mặt ngây thơ, chút ngại ngùng với về dự định trong lòng: “Lang quân , còn con gái của chúng , con trai của chúng , sẽ ràng buộc, việc sẽ thể giống như đây, màng tất cả, chừa đường lui nữa.”
Trong lòng thương yêu sẽ sinh sợ hãi, sợ hãi thì việc gì cũng thận trọng hơn.
Tiêu Diễm hiểu ý nghĩa của câu từ ánh mắt nàng, trái tim trống rỗng bỗng chốc như lấp đầy.
Nàng, và những đứa con của nàng và , sẽ ở bên cạnh , trở thành điểm yếu và nỗi lo lắng của .
Khiến trói buộc, khiến day dứt khôn nguôi.
Phải rằng, lý do của tiểu khả ái thật quá ư tuyệt vời, khiến trái tim rung động.
Vẻ mặt của trở nên dịu dàng khác thường, xoa đầu thiếu nữ, hỏi nàng học bao nhiêu ở y quán.
“Một ngày, vẫn còn quá ngắn, lang quân, ngày mai, ngày mai sẽ hương an thần chế tạo tác dụng .” Dư Yểu nịnh nọt , đừng vội, cho nàng thêm chút thời gian.
“Đừng lười biếng, nếu sẽ phạt nàng thật nặng.” Tiêu Diễm ngay lập tức bắt nàng về Càn Chương cung, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.
“Vâng!” Dư Yểu tràn đầy hy vọng, chú ý đến sự khác thường của .
Sáng sớm hôm , nàng mang theo hương đến y quán, chờ hai bệnh nhân đau đầu hôm qua đến tìm nàng.
Thời tiết , Dư Yểu thấy nhị cữu mặc một bộ đồ mỏng hơn, đoán rằng thể chất của nhị cữu lẽ chịu nóng.
“Yểu nương, một việc nhị cữu với con. Khụ, đại thúc con đến y quán, con hôm nay về nhà, hình như chuyện hỏi.” Hôm nay Lâm nhị gia tuy quần áo, nhưng tâm trạng như hôm qua.
Tất cả là vì đại ca trong phủ của ông, tỏ ý phản đối việc Yểu nương đến y quán nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, cha đều còn, lời của đại ca cũng chết, chỉ Yểu nương đến tuổi cập kê, bây giờ học y thuật bằng gả cho một gia đình .
“... Đại cữu lên tiếng, hôm nay con sẽ về rõ với ông .” Dư Yểu mím môi, may mắn là chuyện chữa bệnh đau đầu cho thiên tử, mới ở y quán một ngày khiến đại cữu bất mãn .
“Con đừng lo lắng, xem đại ca hẳn là nguyên nhân khác.” Lâm nhị gia mơ hồ cảm thấy dường như liên quan lắm đến y quán, lên tiếng an ủi nàng.
Nửa chiều, ước chừng Lâm thái y cùng những khác tan từ Thái Y viện, Dư Yểu liền cùng nhị cữu cữu trở về Lâm gia.
Ai ngờ luôn luôn nghĩ đơn giản như Lâm nhị gia đoán đúng, Lâm đại cữu tìm Dư Yểu kỳ thực liên quan đến việc học y thuật của nàng, chỉ là vì hỏi nàng về mối quan hệ với Chử gia.
“Mẫu cũng là ngoại tổ mẫu của ngươi nhắc tới, là Yểu nương lúc tiến kinh kết bạn cùng lang quân phu nhân Chử gia?” Người đầu tiên mở miệng ngoài dự đoán, vẫn là đại cữu mẫu Tần thị, dường như bà chính là tiên phong của cữu cữu Dư Yểu.
“ là chuyện .” Dư Yểu cạnh Lâm lão phu nhân, nhận một ánh mắt trấn an của bà, gật đầu trả lời.
“Có tầng quan hệ thì , Yểu , thể trò chuyện với phu nhân Chử gia ? Muội nhà đẻ của quen với phu nhân Chử gia.” Phu nhân của Lâm Huyền Tham - Hoa thị hai mắt sáng lên, truy hỏi.
“Phu nhân Chử gia, gần đây chuyện vui gì ?” Dư Yểu nhỏ giọng hỏi, nàng hề ngốc, đó hỏi nàng, bây giờ cố ý mời nàng trở về, chỉ vì tạo quan hệ với phu nhân Chử gia, nhất định là lợi.
“Yểu nương con sống ẩn dật, lai lịch của Chử gia. Họ chính là mẫu tộc của đương kim thiên tử, mà lang quân phu nhân Chử gia mà ngươi cùng đường chính là biểu của thiên tử, đặc biệt là vị ngũ nương tử thiên tử yêu thích, cả kinh thành đều đồn ầm lên .” Tần thị kịp chờ đợi tin tức từ Hoa gia, thể hiện tầm quan trọng của mối hôn sự .
“Ồ, , con thật sự .” Dư Yểu quả thực Chử gia còn quan hệ thích với bệ hạ, đường cũng ai nhắc tới.
Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng chút lo lắng, lang quân và Chử gia thù mà…
“Con thể cùng đường với phu nhân Chử gia là may mắn lớn, lời cữu mẫu, nắm chắc cơ hội.” Lời của Tần thị đầy hàm ý, chỉ cần Dư Yểu chịu giúp họ kết giao với Chử gia, bà thể tìm cho nàng một mối hôn sự .
Ví dụ như, cháu trai ruột của Tần thị.
“, đường chúng căn bản quen . Đại cữu mẫu, cũng , phận cao, cơ hội chuyện với phu nhân Chử gia.” Dư Yểu cúi đầu, giả vờ vẻ nhút nhát.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần thị liền đổi, vô cùng khó coi.
Lời , đây chẳng là khiến bà mất mặt Hoa gia ?
Trước Dư Yểu từ chối “vay tiền”, hôm nay, Tần thị nhất thời tức giận, lựa lời: “Yểu nương, quý nhân ở mặt con cũng leo lên tạo quan hệ, đại cữu mẫu con, con ngu ngốc như , còn đường .”
Trong phòng, Lâm lão phu nhân cùng những khác đều cảm thấy lời của Tần thị gì, sắc mặt .
“Đại cữu mẫu, con, con ngu ngốc, thật đấy, tuy chuyện với phu nhân Chử gia, nhưng con kết với Vũ Vệ quân đấy ạ!” Dư Yểu tỏ vẻ chút uỷ khuất, mở to đôi mắt long lanh nước, đầu tiên chủ động việc nàng thiết với Vũ Vệ quân.
Dù , lâu nữa lang quân sẽ đến cửa cầu hôn, bọn họ cũng sẽ .
“Vũ Vệ quân chẳng lẽ lợi hại ?” Một câu của Dư Yểu khiến Tần thị nghẹn lời.