Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-10-31 15:46:02
Lượt xem: 4,110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Yểu và nhị thẩm ở phòng gác cổng đợi lâu, phu nhân Trấn Quốc công phái một bà v.ú già mặt dài, tuổi tác khá lớn, đến đón họ.
Dư Yểu gác cổng của Quốc công phủ nhiệt tình gọi bà v.ú là Đặng ma ma, ánh mắt trong veo sang.
Đặng ma ma tiến lên ngay, mà khi quan sát nàng một lượt, liền kéo gác cổng dặn dò gì đó.
“Ma ma yên tâm, chuyện hôm nay tiểu nhân nhất định sẽ lung tung.”
“Biết là .”
Sau khi dặn dò gác cổng xong, Đặng ma ma mới hành lễ với nhị thẩm Khương thị của Dư Yểu: “Ngài chính là nhị phu nhân nhà họ Lâm đúng ? Phu nhân các ngài đến vui mừng, mời .”
Sau khi chuyện với Khương thị, Đặng ma ma như thấy Dư Yểu, mời họ đến chính phòng.
Bị Đặng ma ma lờ , Dư Yểu một lời, sớm Quốc công phu nhân từ hôn, nàng đối với tình cảnh hiện tại hề bất ngờ.
Lục Chi nâng lễ vật mang đến cho nhà họ Phó, trong lòng tức giận, nếu họ thật sự gì mà theo hầu của Trấn Quốc công phủ đến kinh thành, thể tưởng tượng sẽ chịu bao nhiêu ủy khuất.
Theo nàng thấy, những thứ cũng nên mang đến cho nhà họ Phó, bọn họ căn bản xứng.
Cổng cao tường lớn, xà nhà chạm trổ, sự nguy nga tráng lệ của Trấn Quốc công phủ thể hiện rõ ràng, Đặng ma ma cố ý để Dư Yểu và những khác thấy khí thế của Quốc công phủ, đặc biệt chọn một con đường xa nhất.
Khương thị đúng như bà mong , chấn động, nhưng Dư Yểu cụp mắt xuống, phản ứng của cả bình thản.
Đặng ma ma âm thầm quan sát nàng, thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hề vẻ hoảng sợ khao khát, trong lòng kinh ngạc.
Nhà họ Dư chỉ là một nhà buôn bán, Dư tiểu thư chút khí chất nhỏ nhen của nhà nghèo, nên như .
“Lâm nhị phu nhân và tiểu thư thấy Quốc công phủ thế nào?” Đặng ma ma suy nghĩ một chút lên tiếng hỏi.
“Quốc công phủ nguy nga tráng lệ, chỗ nào cũng , quả thật là phủ sang trọng nhất mà từng thấy.” Khương thị chút do dự lên tiếng khen ngợi, bà cũng sai, dù thì nhà họ Lâm cũng kém xa Quốc công phủ.
Đặng ma ma hài lòng gật đầu, đó sang thiếu nữ bên cạnh Khương thị.
“Quốc công phủ trăm năm kế thừa, tự nhiên là . Ta từng thấy một phủ , gần như chiếm hết hai con phố, thì quá phô trương .” Dư Yểu vẻ mặt nghiêm túc, bà vú.
Sắc mặt Đặng ma ma đổi, ý định dọa nàng lập tức nhạt .
Bà trầm mặt dẫn vòng qua một sân, mới đến cửa chính viện, ít hạ nhân len lén thiếu nữ phía bà , trong lòng đều đang đoán xem đây là ai.
Trước đây phu nhân thích tiểu thư nhà họ Tuyên, nhiều mời Tuyên phu nhân phủ, tiểu thư là đầu tiên Đặng ma ma dẫn tiểu thư nhà họ Tuyên, nàng là ai?
Không mong đợi thì cũng sợ hãi, ban đầu khi còn mong nhớ vị hôn phu, Dư Yểu sẽ lo lắng Trấn Quốc công phủ để mắt đến, nhưng khi vị hôn phu căn bản đến Tô Châu đón nàng, thì hiện tại ánh mắt dò xét của nhiều đều nàng xem như một cơn gió thoảng qua.
Thổi qua, còn gì cả.
Nàng theo bà v.ú bước chính phòng nơi Trấn Quốc công phu nhân đang ở, hai miếng ngọc bội tà váy hề lay động.
“Dư gia Dư Yểu, bái kiến Quốc công phu nhân.” Nhìn thấy một phụ nữ ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú trong phòng, Dư Yểu cung kính hành lễ.
Nàng vẫn mơ hồ nhận vị phu nhân mặc áo khoác màu tím nhạt chính là ruột của vị hôn phu nàng, thế tử Trấn Quốc công, Phó phu nhân Biện thị.
“Ta và mẫu con tình như tỷ , nhiều năm gặp, con cứ gọi là di mẫu. Yểu nương, còn nhớ dáng vẻ khi con còn nhỏ, ngờ thời gian trôi nhanh, con xinh như .” Biện thị vội vàng bảo đỡ Dư Yểu dậy, ánh mắt nàng trìu mến dịu dàng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Dư Yểu đa tạ phu nhân khen ngợi.” Gò má thiếu nữ ửng đỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Biện thị mỉm , mời nàng và Khương thị xuống, bảo nha dâng , vô cùng hòa nhã.
Khương thị khi Quốc công phủ còn lo lắng, giờ thấy thái độ của Quốc công phu nhân đối với cháu gái thiết, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Yểu nương nhận thư phu nhân gửi đến Tô Châu, liền ngày đêm mong nhớ, hôm nay cuối cùng cũng đến phủ gặp phu nhân.” Khương thị đến việc Dư Yểu hôm qua mới đến kinh thành, vô tình ngất xỉu, giọng điệu chút xúc động.
“Ồ? Yểu nương tự đến nhà họ Lâm? Ta phái đến Tô Châu đón con bé, vẫn luôn thắc mắc còn về kinh thành.” Biện thị , nheo mắt , hai bà tử bà phái đều là hầu phòng của bà , ngày thường ít khi mắc sai lầm, thể để Dư Yểu đến nhà họ Lâm , giờ còn thấy bóng dáng .
“Yểu nương tung tích của họ ?” Giọng bà bình tĩnh trở , chằm chằm Dư Yểu.
“Thực , con cũng chỉ gặp họ một .” Dư Yểu ngẩng đầu lên, ánh mắt còn hoang mang hơn cả Quốc công phu nhân, “Cũng là phu nhân phái .”
“Lời là ý gì?” Biện thị cau mày, bà phái , Dư Yểu đến kinh thành bằng cách nào?
“Phu nhân, chuyện là thế . Trong thư ngài gửi đến Tô Châu sẽ một chiếc thuyền quan sơn đen đến đón con, con và đại bá phụ liền dựa theo ngày tháng trong thư chờ đợi, quả nhiên đó một chiếc thuyền quan đến. thuyền , thế tử và của Quốc công phủ. Sau đó, con đợi thêm hai ngày, cũng đợi ai.” Dư Yểu nhấn mạnh đến chiếc thuyền quan đó, khi đến việc gặp vị hôn phu thế tử Trấn Quốc công, giọng điệu còn chút thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-45.html.]
Biện thị ngừng thở, khỏi dịu dàng giải thích: “Ban đầu Vân Chương mượn thuyền quan đến đón con, nhưng lúc sắp xảy chút biến cố, nó nhất thời , nên mới phái hai bà tử đắc lực bên cạnh . Yểu nương, nếu con đợi , đến kinh thành?”
“Không đợi thế tử đến, con và đại bá phụ liền bắt đầu lo lắng thế tử thể gặp chuyện may đường, sốt ruột nên đành đến kinh thành. Vừa , chiếc thuyền quan đó cũng về kinh, đại bá phụ liền mặt dày nhờ vả đưa con và nha lên thuyền. Sau đó, khi ngang qua Thanh Châu, còn may mắn cùng với lang quân và tiểu thư nhà họ Chử.”
Ánh mắt nàng chân thành, nhắc đến nhà họ Chử, Trấn Quốc công phu nhân chút nghi ngờ liền tin lời nàng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chẳng lẽ hai bà tử của bà giả vờ lệnh, căn bản đến Tô Châu, nhưng lời Dư Yểu gặp họ là ý gì.
“Sau đó, khi sắp đến Kinh thành, con vô tình thuyền bắt mấy tên trộm, đó, tình cờ gặp những tên trộm bắt. Bọn họ, bọn họ một mực là của Trấn Quốc công phủ, phụng mệnh Tô Châu. Con chút nghi ngờ, hỏi cho rõ ràng, nhưng bọn họ đều như phát điên, , gì nữa.” Dư Yểu đến đây thì rụt rè Biện thị một cái, “Phu nhân, con đến phủ ngoại tổ, cảm thấy sự việc kỳ lạ, cho nên sáng nay cùng với cửu mẫu đến đây.”
Bị coi là trộm bắt !
Nghe , Biện thị đột nhiên dậy, chén bên cạnh bà do động tác đột ngột hất xuống đất, thể, ai dám bắt của Trấn Quốc công phủ!
Chén vỡ vụn dường như dọa Dư Yểu giật b.ắ.n , nàng run rẩy hàng mi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lùi về phía , “Đại bá phụ thuyền đều là các đại nhân trong triều, con chỉ thôi, dám hỏi, cũng chắc những đó do phu nhân phái .”
Biện thị hít sâu một , thể hỏi gì từ một tiểu cô nương yếu đuối đơn thuần, thuận miệng an ủi nàng một câu, “Ngoan ngoãn, liên quan đến con, dọa con .”
Dư Yểu khẽ lắc đầu, “Phu nhân, , chỉ cần Thế tử bình an là .”
Nàng nhắc đến vị hôn phu, vài phần e thẹn ngây thơ.
Trái tim của Biện thị từ từ chìm xuống, mắt việc cấp bách nhất là truy xét tung tích của hai nha , mà là nhanh chóng hủy hôn ước của con trai độc nhất với nữ nhi Dư thị, để con trai cưới Tuyên Liên Thu.
Nếu nhà họ Lâm thiếu nữ đến Kinh thành, bà thể dùng cách âm thầm , bây giờ cửu mẫu của Dư Yểu cũng ở đây, bà mở miệng hủy hôn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Phó gia.
Trừ khi…
“Yểu nương, nhớ nhầm thì con mãn tang lâu đúng ? Tính , hôn sự của con và Vân Chương cũng đến lúc . Ta đang định hợp bát tự của con và Vân Chương, để quyết định ngày cưới.”
Bà thẳng toẹt, Khương thị mừng rỡ vô cùng, ngừng gật đầu.
Bởi vì nhị thẩm của Dư Yểu Thái y viện, Khương thị trong vòng tròn giao tiếp của các nhà quan , cho nên chuyện Trấn Quốc công phu nhân coi trọng tiểu nương tử nhà họ Tuyên, bà cứ tưởng Trấn Quốc công phu nhân đang nóng lòng chuẩn hôn sự.
Dư Yểu nghĩ như , nàng tập trung bộ sự chú ý hai chữ bát tự mà Biện thị , đôi mắt cụp xuống, cầm lấy ngọc bội góc váy nhẹ nhàng vuốt ve.
“Phu nhân yên tâm, hai nhất định là trời sinh một cặp, xem ngọc Hoàng Sơn góc váy của Yểu nương , đây chính là do Thiên tử ban tặng ngày hôm qua, rằng Yểu nương nhà chúng phúc khí.” Khương thị chú ý đến cử chỉ khác thường của cháu gái, lập tức chuyện nhà họ Lâm ban thưởng ngày hôm qua.
Vinh dự ngay cả Trấn Quốc công phủ cũng , bà thể lấy khoe khoang.
“Thiên tử ban thưởng? Ngọc Hoàng Sơn? là đáng chúc mừng Lâm Thái y.” Biện thị Khương thị thuật đầy phấn khích, sắc mặt cứng .
Thật may, câu , bà gì đó với bát tự e là .
“Ngoại tổ phụ nhất định sẽ vui.” Dư Yểu mím môi với Trấn Quốc công phu nhân.
Bây giờ lo lắng, thật là nàng. Dù , nàng ngoài chút gia sản, cái gì cũng .
***
Lâm Thái y đến Thái y viện việc, ngoài dự đoán nhận lời triệu kiến của Thiên tử.
Vì mới ban thưởng, ông đến Kiến Chương cung còn căng thẳng như .
Tâm tình của Thiên tử dường như hơn hôm qua một chút, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy vẻ u ám tan, thấy ông tiên là để ông bắt mạch.
Sau đó, Thiên tử thờ ơ hỏi han tình hình của cháu gái ông, “Thưởng ban đều nhận, xem cháu gái đáng thương của ngươi tỉnh .”
Tiêu Diễm đầu tiên xuất hiện ở triều đình nhiều ngày, một hồi các đại thần tranh luận, trong lòng phiền c.h.ế.t , nghĩ đến trò vui của Trấn Quốc công phủ, liền phái gọi họ Lâm đến.
Tiểu đáng thương sẽ hủy hôn ngay, đây là ngày thứ hai , nàng hẳn là đến Trấn Quốc công phủ chứ?
“Bệ hạ hồng ân hạo đãng, cháu gái của thần chỉ tỉnh , thể cũng gì đáng ngại.” Lâm Thái y run rẩy tạ ơn, cháu gái hôm nay thể khỏi phủ .
Đôi mắt đen của Tiêu Diễm lóe lên, lập tức hứng thú, “Ồ? Đã ?”
Lâm Thái y do dự một lát, đáp, “Cháu gái thần lúc nhỏ một hôn ước, hôm nay nó đến nhà đó bái phỏng .”
“Trấn Quốc công phủ ? Trẫm , vị Phó Thế tử phận cao quý, ánh mắt của nhà họ Phó đều mọc đỉnh đầu. Chậc chậc, sẽ đuổi ngoài đấy chứ?” Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vui vẻ ha hả.
“Cái … Quốc công phủ hành sự đoan chính, Yểu nương còn Quốc công phu nhân phái đến thành Tô Châu đón nó, hẳn là sẽ .” Lâm Thái y toát mồ hôi lạnh, vội vàng biện giải, lời mà truyền ngoài chẳng là ông đắc tội với nhà họ Phó ?
“Tiểu cô nương thật sự như ?!” Kết quả Thiên tử lời , nụ mặt bỗng nhiên biến mất, vẻ mặt âm trầm.