Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:43:06
Lượt xem: 4,248

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối trời dần tối, trong sự lo lắng của nhà họ Lâm, Lâm lão thái y hai tiểu thái giám đưa khỏi cung.

Điều khiến vui mừng bất ngờ là, ông chỉ bình an trở về, mà còn hiếm thấy thiên tử ban thưởng.

Một bộ ngọc bội Hoàng Sơn, một bộ quân cờ bằng ngọc trắng đen, mười xấp gấm thượng hạng, hai mươi xấp lụa, còn một dược liệu quý, do hai tiểu thái giám đích đưa đến tận nhà.

Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, tịch thu gia sản, tru di cửu tộc nhiều, nhưng ban thưởng ít, giống như Lâm thái y, ngay cả ngọc Hoàng Sơn quý giá cũng thì chỉ một ông.

Lâm thái y trở về nhà, nhà họ Lâm thấy những phần thưởng đều kinh ngạc vui mừng, tiễn tiểu thái giám , tất cả đều toe toét.

Lâm lão phu nhân vội vàng bảo dìu Lâm thái y xuống, con trai thứ hai của họ là Lâm Hoàng Kỳ sốt ruột hỏi về tình hình trong cung.

“Cha, rốt cuộc là chuyện gì ? Con và mẫu đều tưởng bệ hạ sẽ trách tội nhà chúng , ngờ cha còn bệ hạ ban thưởng.”

Hơn nữa, những phần thưởng còn ngoài dự đoán vô cùng phong phú. Chỉ riêng bộ ngọc Hoàng Sơn ánh sáng bóng loáng, chất ngọc tinh tế, giá trị ngàn vàng cũng là quá đáng.

Dư Yểu nhị cữu cữu cũng âm thầm gật đầu, nhà họ Dư ở Tô Châu tuy giàu , nhưng nàng cũng từng thấy bộ ngọc Hoàng Sơn nào, phẩm chất còn coi là thượng phẩm.

Trưởng tử và tam tử nhà họ Lâm lúc cũng trở về nhà, ánh mắt nghi hoặc về phía cha , lúc cha thiên tử triệu cung khám bệnh, bọn họ cũng tưởng rằng nhà sắp gặp đại nạn.

Lâm thái y vuốt chòm râu cằm vẫn còn đen nhánh, giấu giếm bọn họ, “Bệnh đau đầu của bệ hạ chuyển biến , cho nên mới trách tội chúng .”

Nói xong, ánh mắt ông chan chứa yêu thương về phía thiếu nữ bên cạnh, “Ngoài , những phần thưởng còn cảm ơn Yểu Nương.”

Cảm ơn nàng? Người nhà họ Lâm cũng về phía thiếu nữ, ánh mắt đầy ngờ vực.

Chẳng lẽ bệnh đau đầu của bệ hạ thuyên giảm còn liên quan đến cô nương mới đến kinh thành ngày đầu tiên ? Sao thể?

Sắc mặt Tần thị lập tức trở nên nhạt nhòa, chẳng lẽ là cha chồng lo lắng mệnh cách thiên sát cô tinh của ngoại tôn nữ khiến bọn họ chán ghét, cho nên dùng phần thưởng của thiên tử để bộ tịch cho nàng?

Ngày đầu tiên đến nhà họ Lâm, chỉ thể yếu ớt ngất xỉu, mà còn liên lụy cha chồng suýt nữa bệ hạ trách tội.

Dư Yểu cảm nhận ánh mắt nghi ngờ tò mò xung quanh, ngượng ngùng mím môi, chủ động hỏi, “Ngoại tổ phụ, phần thưởng của bệ hạ liên quan gì đến con? Chẳng lẽ là vì y thuật của giảm bệnh đau đầu của bệ hạ ?”

Giọng của nàng nhỏ nhẹ, hề chút công kích nào.

Lâm thái y tủm tỉm lắc đầu, “Không chỉ là vì bệnh đau đầu của bệ hạ thuyên giảm, lúc nãy Yểu Nương chú ý đến hai tên hoạn quan về phía cháu mấy ?”

Nghe , Dư Yểu mở to mắt, thật nàng chú ý, hai tên cung nhân đưa ngoại tổ phụ về nhà cứ chằm chằm nàng, tuy nàng chút hoảng hốt nhưng vì phát hiện ác ý trong đó, cho nên liền lặng lẽ coi như chuyện gì xảy .

Thì , thật sự là nguyên nhân từ nàng ? Dư Yểu dù nghĩ thế nào cũng nghĩ quan hệ gì với thiên tử tôn quý trong hoàng cung, chỉ là... “Vị hôn phu” cũng sẽ nhắc đến nàng mặt thiên tử chứ?

“Bệ hạ Yểu Nương cháu ngất xỉu, nhất thời hứng thú, liền thuận miệng xem vận mệnh của nhà họ Lâm. Nếu lúc hai tên hoạn quan đưa về nhà, cháu vẫn tỉnh , phần thưởng của bệ hạ sẽ nguyên vẹn đưa trở về cung nhưng nếu cháu tỉnh , thì chính là cháu phúc khí, nhà họ Lâm vận may, phần thưởng sẽ giữ nhà họ Lâm.” Lâm thái y từ tốn giải thích nguyên nhân phần thưởng liên quan đến Dư Yểu, cuối cùng ánh mắt ông càng thêm yêu thương, “May là Yểu Nương tỉnh, là Yểu Nương mang đến phúc khí cho nhà họ Lâm.”

Mọi xong lời mới chợt hiểu , thì là vì nguyên nhân , tính tình của thiên tử chính là như , vui buồn thất thường, cách việc cũng ai thể đoán , bọn họ cũng quá bất ngờ.

“Bệ hạ nhất định vẫn là vì bệnh đau đầu thuyên giảm mới ban thưởng cho ngoại tổ phụ.” Bị ngoại tổ phụ là mang đến phúc khí cho nhà họ Lâm, hai má Dư Yểu ửng đỏ, nàng lâu trân trọng như .

Kéo theo đó, thiếu nữ đối với vị thiên tử tôn quý cao xa cũng nảy sinh chút hảo cảm, một tùy hứng của thể khiến cuộc sống của nàng ở nhà ngoại hơn nhiều.

Tiếp theo, nàng đến Trấn Quốc công phủ từ hôn cũng thể thêm vài phần tự tin.

Thiên tử tự nàng phúc khí, nhà họ Phó đừng hòng lấy lý do cha mất sớm, mệnh cách để nhục nàng.

“Bệ hạ còn , ngọc Hoàng Sơn và quân cờ bằng ngọc trắng đen đều ban thưởng cho Yểu Nương. Thánh ý thể trái, hôm nay liền chủ đem ba xấp gấm thượng hạng và năm xấp lụa cho Yểu Nương, dược liệu còn để cho mẫu các con, còn ba phòng các con đều chia .” Lâm thái y trực tiếp bảo đem đồ đến chỗ ở của Dư Yểu, lúc , ông mới nghĩ đến việc hỏi Tần thị ngoại tôn nữ sắp xếp ở .

Tần thị thấy phần lớn phần thưởng đều để cho một cô nương nhỏ, trong lòng đang dâng trào bất mãn và tức giận. Đột nhiên Lâm thái y hỏi đến việc sắp xếp cho Dư Yểu, bà cứng đờ mặt, cố ý vẻ khó xử một chỗ.

“Nhà cửa vốn rộng rãi, đông ở hết, chỉ góc Tây Nam còn hai gian phòng trống, dọn dẹp một chút cũng thể ở , cha, thấy chỗ đó thế nào?”

Góc Tây Nam chi tiết thì thật căn bản từng ai ở, chỉ vì nơi đó trồng một mảnh dược liệu, khi dược liệu trưởng thành phơi khô sẽ cất trong hai gian phòng đó.

“Sao thể cho ở nhà kho chứ? Đại tẩu, nhớ sân Tây còn phòng trống mà.” Khương thị là thật sự kinh ngạc hành động của Tần thị, Yểu Yểu dù cũng là thích đường hoàng trong nhà, tuổi còn nhỏ, bảo con bé ở nhà kho, thể miệng ?

Nàng nhớ rõ, Yểu Yểu còn hôn ước với Thế tử Trấn Quốc công phủ.

“Sân Tây ở Nhị lang với Tứ lang, biểu biểu ở gần hợp lễ nghi. Hai gian phòng đây chẳng qua là vì ở mới thành nhà kho, thì nữa.” Tần thị thản nhiên đáp, đó liền im lặng.

Tam phòng nhà họ Lâm đều phân gia, cộng thêm bảy tám đứa nhỏ, nhà họ Lâm quả thật chật chội. So với sân Tây, Dư Yểu ở góc Tây Nam, cách biệt với đám biểu biểu , vẻ hợp lý hơn.

nhà kho thế nào cũng quá coi thường, sắc mặt Lâm lão phu nhân và Lâm thái y đều chút khó coi. Đại cữu cữu của Dư Yểu, phu quân của Tần thị cũng nhíu mày, quá hài lòng với sự sắp xếp của phu nhân.

Mọi trong phòng đều im lặng, Dư Yểu cúi đầu, những ngón tay đan , nhẹ giọng : “Đại cữu mẫu hà tất bận tâm, vẫn còn nhớ tiểu viện từng ở với mẫu , ở đó là .”

Lời thiếu nữ dứt, khí trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Tiểu viện mà mẫu Dư Yểu từng ở, hiện tại trưởng tử của Tần thị, Lâm đại lang chiếm dụng. Phu nhân mà Lâm đại lang cưới là thứ nữ của một vị Ngự sử trong kinh thành.

Trưởng phòng nhà họ Lâm tự hào về cuộc hôn nhân , cho rằng trưởng tử leo lên một nhà vợ quyền thế.

Đại cữu cữu của Dư Yểu lộ vẻ mặt lúng túng, Tần thị đang định rõ chuyện , thì tiếng lẩm bẩm của Khương thị cắt ngang.

“Ra là vì chuyện nên mới bảo ở nhà kho.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-42.html.]

Nhìn thấy công công coi trọng cháu gái ngoại, Khương thị tự nhiên dám lên tiếng phản bác trưởng tẩu.

“Tứ đây là ý gì? Yểu Yểu đột ngột tiến kinh, nhất thời sắp xếp chẳng lẽ là cố ý? Nếu thấy , bằng để Yểu Yểu đến nhị phòng ở, nhị phòng cũng chỉ Tam nương, phòng ốc rộng rãi.” Tần thị lạnh, Yểu Yểu họ Dư, mẫu của nó cũng qua đời, chẳng lẽ trong nhà còn giữ một cái sân cho nó?

Nghe những lời của đại cữu mẫu, Dư Yểu siết chặt tay, trong lòng ngoài chút thất vọng thì cũng bất ngờ.

Sau khi cha nàng qua đời, những thích còn đối xử với nàng thế nào cũng gì lạ. Đối xử với nàng là tình cảm, ghét bỏ nàng cũng là lẽ thường tình.

Nàng nghĩ ở nhà kho cũng , dù trong tay nàng cũng tiền, qua ít ngày nữa mua một căn nhà là .

Vốn dĩ, nàng đến nhà ngoại cũng chỉ là tạm trú.

“Im miệng!” Tuy nhiên, ngay khi Dư Yểu chuẩn chấp nhận sự sắp xếp của đại cữu mẫu, Lâm thái y vốn tính tình ôn hòa nổi giận, ông và lão thê còn chết, cốt nhục của con gái sống chật vật trong nhà kho.

“Dọn dẹp Viên thảo đường phía Hạc Minh viện cho Yểu Yểu ở. Y thuật của các con cũng thành tựu , tự dạy dỗ Nhị lang Ngũ lang bọn chúng trong phòng .”

Lâm thái y tiện phát hỏa với con dâu, lạnh lùng về phía trưởng tử.

Viên thảo đường là nơi Lâm thái y dạy dỗ con cháu y thuật, mấy gian phòng, bày biện cũng , dùng để cho một tiểu cô nương ở là quá dư dả .

“Phụ , nên như .” Đại cữu cữu của Dư Yểu vội vàng đáp, Tần thị còn thêm liền ông trừng mắt.

Làm khó dễ đứa con gái duy nhất mà để , chuyện truyền ngoài thì ông còn mặt mũi nào nữa?

“Yểu Yểu ở đó, ý kiến.”

“Ta cũng , Yểu Yểu ở gần cha , cha cũng yên tâm.”

Nhị gia, tam gia nhà họ Lâm lượt bày tỏ ý kiến, việc cứ như mà quyết định.

“Giờ cũng muộn , đến giờ dùng bữa.” Thấy tranh chấp lắng xuống, Lâm lão phu nhân liền sai bà tử bên cạnh dọn dẹp Viên thảo đường, bảo phòng bếp dọn bữa tối.

Dư Yểu bên cạnh ngoại tổ mẫu, chậm rãi dùng bữa, bỗng nhiên nghĩ đến khoang thuyền mới ở hôm qua.

Căn phòng lớn, nhưng mỗi chỗ bài trí đều tỉ mỉ, thiếu thứ gì, nàng thích.

Còn ở nhà họ Lâm, nàng ở hơn nửa ngày, chỗ ở mới quyết định.

Ăn xong bữa tối, Dư Yểu chỉ ở Hạc Minh viện một lúc liền theo bà tử bên cạnh ngoại tổ mẫu đến Viên thảo đường phía , Đới bà bà đang ở đó.

“Cô nương, hành lý của chúng sắp xếp xong xuôi, Vương bá đến tiền viện, cô nương mau nghỉ ngơi ạ.” Lục Chi tự trải giường chiếu, màn giường mang từ Tô Châu đến, dùng hương hun một lượt trong phòng.

Dư Yểu rửa mặt qua loa liền xuống giường ngủ.

Một ngày đối với nàng mà , quả thực quá mệt mỏi.

Mà tiếp theo, nàng còn chuyện mệt mỏi hơn , Trấn Quốc công phủ cửa cao nhà rộng, chắc chắn dễ đối phó.

“Tiểu đáng thương, quả nhiên đáng thương quá!”

Trong mơ màng, Dư Yểu như thấy khẽ với nàng một câu.

Khẽ cau mày, nàng ngủ ngon giấc.

Một đêm trôi qua, trời sáng, Dư Yểu giật tỉnh giấc, quỳ giường, nàng nhẹ nhàng sờ lên cổ, cả khỏi rùng .

Ở đó, thế mà xuất hiện một vết thương mới, đau sưng.

Không kinh động đến ai, nàng vội vàng xuống giường tìm một chiếc gương đồng, vén vạt áo màu trắng lên soi kỹ.

Thật sự một vết thương, giống hệt như vết “vị hôn phu” cắn đó!

Trong mắt Dư Yểu lập tức dâng lên một tầng nước mắt, sợ hãi , chẳng lẽ nàng gặp quỷ ? Con quỷ cắn nàng một cái thật mạnh.

“Cô nương, ?” Lục Chi thấy động tĩnh, cũng thức dậy, hỏi nàng với vẻ mơ màng.

“Không , chỉ là đổi chỗ ngủ nên ngủ ngon.” Dư Yểu nha nhát gan, nên chuyện kỳ lạ cho nàng .

Nàng kéo áo lên, đặt gương đồng về chỗ cũ.

Rửa mặt, chải đầu, một bộ váy thắt eo màu vàng nhạt, sắc mặt Dư Yểu mới bớt tái nhợt.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nàng chọn ngọc Hoàng Sơn mà Hoàng thượng ban thưởng hôm qua, lấy hai miếng ngọc bội đeo bên trái bên tà váy, cả lập tức toát lên vẻ quý phái.

“Cô nương, định ngoài ?” Lục Chi thấy nàng đeo cả đồ trang sức lên , kinh ngạc hỏi.

Dư Yểu gật đầu, nàng đúng là ngoài, nhân lúc nhà ngoại kịp phản ứng, nàng đến Trấn Quốc công phủ bái kiến Trấn Quốc công phu nhân.

Một là để trọn vẹn lễ nghi; hai là cũng tiện thể thăm dò lý do Quốc công phủ từ hôn.

Nàng việc xưa nay cẩn thận, ngoại trừ việc nhận nhầm vị hôn phu.

“Lấy lễ vật chuẩn , , chỉ lấy một nửa thôi.” Dư Yểu ý định của phủ họ Phó, cũng quá khách sáo với bọn họ.

Loading...